CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 478

Tôi ném áo nhà sư của Sei đi, nghĩ nó đã vô dụng khi giờ đây tôi đã có

bộ quần áo bằng da. Sigurðr nhặt nó lên và đưa lại cho tôi. “Dưới Địa ngục,
anh sẽ phải dùng đến tất cả mọi thứ mình có.”

Tôi buộc chiếc áo lại quanh eo, làm thành chiếc thắt lưng thứ hai cùng

với chiếc mà Sigurðr vừa mới tặng cho tôi. Tôi hỏi anh ta tại sao lại biết
chúng tôi phải đi theo hướng nào.

“Tôi không biết,” anh ta trả lời. Sigurðr là người khá kiệm lời. Anh ta

dùng thanh kiếm của mình làm gậy đi đường, mặt băng bị cắt ra dưới mỗi
nhát kiếm. Đối với một người không biết mình đang đi về đâu, những bước
chân của anh ta thật quyết đoán làm sao.

“Đây có phải chỉ là ảo giác không?” Tôi cảm thấy mình cực kỳ ngớ ngẩn

khi đang ở trong một ảo giác mà hỏi xem liệu đó có phải là ảo giác không
bằng một ngôn ngữ tôi không hề biết. (Trên thực tế, có bao nhiêu người trên
cả thế giới này biết từ “ảo giác” trong tiếng Iceland là ofskynjun?) Sigurðr
trả lời rằng anh ta không nghĩ đây lại là một ofskynjun, nhưng cũng không
chắc lắm.

Chúng tôi cứ đi. Đi mãi. Hằng ngày trời, nhưng mặt trời không bao giờ

lặn. Có lẽ bạn nghĩ đây là một kiểu nói quá, rằng tôi thực sự chỉ muốn nói là
hàng giờ, và thời gian ấy dài lê thê như thể bao ngày đã trôi qua mà thôi.
Nhưng không, tôi muốn nói là hằng ngày trời. Chúng tôi cứ đi trong trạng
thái cực kỳ mệt mỏi nhưng chúng tôi lại không bao giờ cảm thấy cần ngủ,
và dù đầu gối tôi chẳng tử tế gì, tôi vẫn cảm thấy mình có thể đi mãi không
thôi. Tôi nghĩ về những nơi ở vùng cực Bắc của thế giới, nơi mặt trời mọc
liên tục trong suốt sáu tháng liền. Liệu chúng tôi có phải đi xa đến thế
không?

Sigurðr vẫn tiếp tục đóng vai người nói ít, và nói tối nghĩa; hầu như trong

suốt cuộc hành trình, âm thanh duy nhất phát ra từ người anh ta là tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.