CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 486

“Tôi nghĩ đó là hiệu lệnh bắt đầu nhỉ.” Thế là chúng tôi bắt đầu chuyến

hành trình vào Địa ngục của mình. Tôi có vũ khí phòng thân là một mũi tên
lửa, một chiếc áo cà sa quấn quanh thắt lưng, một bộ quần áo chống tuyết
của người Viking, một bao kiếm rỗng, và tôi có người dẫn đường là một thợ
rèn thế kỷ mười bốn. Tôi không thể được trang bị tốt hơn.

* * *

Chúng tôi đi qua một loạt cánh cổng, và chẳng mấy chốc đã đứng trước

một dòng sông tôi có thể nhận ra qua những câu chuyện kể trước lúc đi ngủ
của Marianne Engel. “Acheron.”

Dòng sông thật khủng khiếp, với những tảng băng nhấp nhô giữa rác và

những con ác quỷ hình thù quái dị. Những tảng thịt thối lềnh bềnh khắp mặt
sông, như thể những cỗ quan tài ngàn năm đã được dốc thẳng xuống dòng
sông máu đông này. Mùi hôi thối của xác chết phân hủy nồng nặc. Những
sinh vật gần như là người, chỉ giống người ở đặc điểm hình dáng nào đó,
vùng vẫy vô vọng giữa dòng nước kinh khủng ấy. Những tiếng hét cầu xin
được tha thứ thốt ra từ những cái miệng van nài cầu khẩn; tôi biết những
sinh vật này sẽ tiếp tục chìm xuống như thế, không được cứu vớt, mãi mãi.

Một màn sương mù hiện lên từ dưới lòng sông. Trôi bồng bềnh, bình lặng

như thể đang bay trên dòng sông, là chiếc đò của Charon, người lái đò bến
Mê. Nó/ông ta là một sinh vật nửa người nửa thú hình thù tối đen, cao ít
nhất hơn hai mét, mặc một chiếc áo rách như tổ đỉa. Râu ông ta như được
làm từ những sợi tảo biển đan lại với nhau và mũi chỉ còn một nửa, với vết
sẹo nơi phần còn lại có lẽ đã bị gãy rời trong một trận chiến. Trong cái
miệng méo xệch nhô ra hàm răng khấp khểnh, nhọn hoắt, đen xỉn và gãy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.