CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 487

nát. Da ông ta xám xịt, ướt sượt và thô ráp như da của một con rùa biển bị
bệnh, còn bàn tay viêm khớp đang nắm lấy một cái mái chèo bằng gỗ sần
sùi. Hai hốc mắt của ông ta trống rỗng trừ ánh lửa rực lên bên trong: mỗi
con mắt là một bánh xe lửa cháy hừng hực. Vừa lái thuyền vào bờ, ông ta
vừa phun ra những từ như sấm rền hơn là tiếng nói.

“TÊN NÀY VẪN

CHƯA CHẾT.”

Dù chẳng phải nhỏ bé gì, Francesco vẫn trông như người tí hon khi đứng

trước Charon. Tuy thế, anh ta không chịu cúi đầu chào mà đứng thẳng
người lên để trả lời, “Đây là trường hợp vô cùng đặc biệt.”

Charon, giờ đã bước lên bờ, lau móng vuốt với vẻ bất hợp tác.

“TÊN

NÀY KHÔNG QUA ĐƯỢC.”

“Anh ấy đã đến tận đây rồi, vì thế hãy nghe chúng tôi nói. Hãy cho chúng

tôi ân huệ này, chúng tôi chỉ là những người quá tầm thường so với ngài.
Bao lâu rồi ông mới được người sống viếng thăm?”

“ĐỪNG CÓ HÒNG MÀ PHỈNH TA. HẮN KHÔNG ĐƯỢC PHÉP

QUA. NGƯƠI CHƯA ĐỦ MƯU MẸO ĐÂU.”

“Charon, đừng từ chối nhanh thế chứ. Những thế lực hùng mạnh hơn

chúng tôi rất nhiều đã lên kế hoạch chuyến đi này đấy.”

Mắt Charon xoáy vào tôi như đang tìm cớ buộc tội, như thể ông ta đang

nhìn vào góc tâm hồn xấu xa nhất của tôi vậy. Tôi thu mũi tên lửa lại gần
người mình đến nỗi tôi sợ rằng quần áo mình sẽ cháy bùng lên mất, nhưng
tôi cần hơi ấm để chống lại cái nhìn lạnh lẽo của ông ta.

Charon chuyển sự chú ý sang Francesco.

“NGƯƠI CÓ THỂ NÓI TIẾP.”

“Chúng tôi yêu cầu ngài cho chúng tôi qua. Chúng tôi có mang lệ phí

theo đây.” Francesco hơi cúi đầu và lấy một đồng tiền vàng ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.