CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 489

đi tìm nó. Những kẻ bị nguyền rủa đã tự chọn số phận của mình, bằng cách
cố tình trở nên nhẫn tâm.”

Tôi không thể chấp nhận điều đó. “Chẳng ai lại chọn bị nguyền rủa cả.”

Francesco lắc đầu. “Nhưng để bị nguyền rủa thì lại quá dễ dàng.”

Hai người đó giờ đã đủ gần để tôi có thể chắc chắn (hết mức có thể, rằng

đó, cứ nhìn cái thân thể đang phân hủy của họ mà xem) là Debi và Dwayne
Michael Grace. Họ đang cầu xin sự giúp đỡ của tôi, giơ những ngón tay -
toàn những ngón tay gãy nát - về phía tôi. Những đám tội đồ còn lại cứ bám
lấy họ không chịu nhả ra. Debi lẽ ra đã có thể đến được chỗ chiếc đò, nếu
Dwayne không điên loạn bấu chặt lấy dì để tránh bị kéo xuống. Dì cũng ăn
miếng trả miếng; cả hai đều cố biến kẻ kia thành đòn bẩy để tránh xa khỏi
đám đông. Cuộc vật lộn của họ chỉ tổ đảm bảo rằng cả hai sẽ cùng chìm
xuống mà thôi.

Chẳng mấy chốc Charon đã thả chúng tôi xuống bờ bên kia và lái đò trở

lại nơi xung đột giữa sông. “Tôi nghĩ mình đã làm khá tốt,” tôi nói, cố mỉm
cười nhưng không được. “Không phải Dante đã ngất xỉu khi ông ta nhìn
thấy Charon à?”

* * *

Một ngọn núi đứng sừng sững trước mặt chúng tôi, nổi lên bên bờ sông

Acheron, và Francesco lại dẫn đường.

Sườn núi lúc đầu thoai thoải nhưng chẳng mấy chốc đã dần dựng đứng

lên. Chúng tôi bắt đầu phải bám vào mọi mỏm đá tìm được. Chẳng dễ dàng
gì với bàn tay thiếu ngón của tôi, và tôi phải chuyển mũi tên hết từ tay nọ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.