CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 502

Tuy nhiên, dù anh ta có xác định danh tính của tôi thì với họ cũng chẳng

có ý nghĩa cả. Với giọng nói như sấm rền và những hành động dữ dội,
những thiên thần từ chối tất cả những gì anh ta đề nghị. Rõ ràng người dẫn
đường của tôi cuối cùng cũng gặp phải một rào cản mà anh ta không thể
dùng lời ngon ngọt để đưa chúng tôi qua được.

Chúng tôi đi ra xa khỏi mấy thiên thần để bàn tính với nhau. Tôi hỏi bây

giờ chúng ta có thể làm được gì, và Francesco nhìn tôi cứ như câu hỏi của
tôi cực kỳ ngu ngốc ấy.

“Chúng ta sẽ cầu nguyện,” anh ta nói.

Khi tôi đáp lại rằng tôi sẽ không cầu nguyện, anh ta đã mắng tôi một trận.

“Anh đang ở trong Địa ngục đấy. Anh nên bắt đầu đi là vừa.”

Francesco lấy mũi tên lửa ra khỏi tay tôi và cắm mũi nhọn của nó xuống

đất, rồi trải bộ áo da thú của người Viking ra để chúng tôi quỳ lên. Tiếp
theo, anh ta cởi áo ni cô của Sei ra khỏi thắt lưng của tôi và nhanh chóng xé
toạc nó ra. Anh ta buộc một mảnh vải mỏng dài quanh đầu tôi cho tới khi
tầm nhìn của tôi hoàn toàn bị che khuất. Khi nghe tiếng vải thắt thắt buộc
buộc, tôi đoán chắc là anh ta đang che mặt chính mình.

Đây là lần đầu tiên tôi cầu nguyện trong đời và tôi cảm thấy không tự

nhiên lắm, nhưng sau tất cả những gì Francesco đã làm cho tôi, ít nhất tôi
cũng phải tôn trọng đề nghị của anh ta một lần. Tôi có thể nghe thấy giọng
của Francesco, thì thầm bằng tiếng Latin, khi anh ta đang ca ngợi Chúa và
xin Người chỉ dẫn. Về phần mình, tôi cầu nguyện cho ảo giác của mình mau
kết thúc. Và cho Marianne Engel được an toàn, dù cô đang ở đâu.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần và tiếng lách tách trong

không trung. Tiếng ấy đến gần hơn, gần hơn…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.