CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 510

tôi, giữ tốc độ sao cho tôi không thể nào đi xa khỏi vực thẳm được. Khi tôi
chạy dạt sang một bên, vách đá xoay tròn như một con chó chăn cừu lão
luyện.

NGƯƠI CHẲNG THỂ CẢN ĐƯỢC ĐÂU.

Tôi chạy ra xa nhất có thể, vụt sang bên này rồi né sang bên nọ, nhưng

vách đá vẫn không chịu buông tha. Tôi đã nhận ra một điều là dù bạn có
chạy nhanh đến đâu chăng nữa thì cũng chẳng tích sự gì nếu bạn cứ chạy
quanh một chỗ.

NGƯƠI KHÔNG THỂ RỜI KHỎI ĐÂY ĐƯỢC.

Tôi

nhanh chóng nhận ra tình trạng của mình không quá nguy hiểm. Nếu vách
đá muốn nuốt chửng tôi, nó đã làm thế từ lâu rồi. Tôi quay trở lại nơi Vicky
đang đứng.

“Tôi cũng đã thử rời khỏi đây một lần,” cô nói, “và vách đá đã rượt theo

tôi.”

“Đó là lý do cô cứ đứng ở đây phải không?”

“Không.”

“Nếu anh nhảy xuống,” Vicky thì thầm, như thể sợ rằng cái tảng đá ở

ngay dưới chân chúng tôi sẽ có thể nghe lỏm được, “anh sẽ mất làn da vừa
được hồi phục của mình và sẽ về lại với cơ thể chi chít vết bỏng.”

“Nhưng đây chỉ là ảo giác thôi. Chẳng có cái gì ở đây là thật cả.”

Cô nhún vai. “Đó là điều anh đã học được từ nụ cười của Đại Thiên thần

ư?”

NGƯƠI NÊN NHẢY ĐI.

Sao con rắn lại bảo tôi nhảy? Để gây đau đớn cho tôi. Con rắn muốn thế

mà, nó luôn sung sướng trước nỗi đau của tôi. Tôi chạm vào làn da mình
nơi những đầu dây thần kinh từng bị thiêu rụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.