CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 512

NHƯNG ĐÂY THẬM CHÍ CÒN CHƯA PHẢI ĐỊA NGỤC CỦA

NGƯƠI. VẪN CHƯA TỚI ĐỊA NGỤC CỦA NGƯƠI ĐÂU.

Địa ngục là một lựa chọn.

TA TƯỞNG NGƯƠI KHÔNG TIN LÀ CÓ ĐỊA NGỤC CHỨ.

“Vicky,” tôi hỏi, “tôi đã chết chưa?”

“Tôi không biết.”

“Cô đã chết chưa?”

“Chưa, chừng nào tôi còn đợi Tom.”

TA LÀ KẺ DUY NHẤT BIẾT RÕ NGƯƠI.

Ánh mặt trời lấp lánh trên những ngọn sóng. Cả đại dương trải dài ra

trước mặt tôi.

NGƯƠI LUÔN MUỐN TIN RẰNG CHÚNG TA KHÁC NHAU…

Tôi nhìn xuống và - dù tôi không hiểu tại sao mình lại có cái cảm giác

mạnh mẽ đến thế - tôi đã biết chắc tiếp theo mình phải làm gì.

… NHƯNG NGƯƠI KHÔNG THỂ TỒN TẠI MÀ KHÔNG CÓ TA

ĐƯỢC.

Một cảm giác thanh thản bao trùm lấy tôi. Khi nỗi sợ rời bỏ tôi, nó quấn

lấy con rắn. Vì con mãng xà biết tôi đã quyết định làm một điều tốt cho tôi,
hại cho nó.

NGƯƠI LÀ TA.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.