CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 573

Cho tới tận hôm nay, tôi vẫn chưa biết phải làm gì với hai cuốn Địa ngục

mà Marianne Engel đã để lại cho tôi. Khi cảm thấy đặc biệt phấn khích, tôi
sẽ tự nhủ rằng tôi sẽ mang bản tiếng Đức cùng xuống mồ, phòng khi tôi có
thể gặp được Francesco Corsellini lần nữa để trả lại cuốn sách này cho cha
anh.

* * *

Tôi giữ lại những ngón chân giả nhưng từ chối lắp ngón tay giả; những

ngón chân giúp tôi giữ thăng bằng, trong khi những ngón tay chẳng được
ích lợi gì. Hơn nữa, với một thân thể như của tôi đây, việc dùng những ngón
tay giả cũng y như việc thay đèn pha cho một cái ô tô nát vậy.

Vẫn có một số thủ thuật tôi có thể thực hiện để cải thiện diện mạo của

mình, vài cuộc tiểu phẫu hoặc chỉnh hình thẩm mỹ để là phẳng các mô sẹo
gồ ghề nhất của tôi. Phẫu thuật thẩm mỹ giúp tái tạo tai tôi bằng cách dùng
sụn xương sườn, hoặc cung cấp tai giả giống tai thật. Nhưng, cũng như
ngón tay giả, tai giả thiếu mất tác dụng thực tế: sụn hoặc tai nhựa đặc biệt
không thể giúp tôi có lại thính giác như trước kia. Trên lý thuyết chúng sẽ
giúp tôi trông giống người hơn bằng việc làm tôi trông “bình thường” hơn,
nhưng khi tôi thử đeo cái tai giả lên, tôi trông chẳng khác gì Ngài Đầu
Khoai Tây cả. Về chuyện phẫu thuật tái tạo dương vật mới, tôi vẫn chưa có
ý định thực hiện. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ làm, nhưng giờ tôi đã chịu
đủ loại phẫu thuật rồi. Tôi mệt. Thế là gần đây tôi nói với bác sĩ Edwards,
đơn giản là: “Đủ rồi.”

“Tôi hiểu,” bà nói. Và rồi cái nhìn ấy lại hiện lên trên gương mặt của

Nan, cái nhìn tôi đã quá rõ, cái nhìn bà thể hiện khi đang cân nhắc lợi hại
của việc nói thật hay cứ giữ im lặng. Theo thói quen, bà lại chọn sự thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.