CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 579

Cùng lúc ấy, tôi vẫn luôn suy nghĩ. Những trang sách mà bạn đang đọc

đây, hầu hết đều được hình thành từ chỗ đứng cô độc của tôi ở nơi tận cùng
thế giới khi đất chìm vào biển cả. Tôi đã dành quá nhiều thời gian của mình
ở đó, trong hư không khổng lồ giữa ký ức và khát vọng, tạo ra đế chế rạn
nứt của những từ ngữ mà giờ đây đang là nơi sinh sống của tôi.

Tôi muốn viết cuốn sách này để vinh danh cô nhưng không thể, như bao

lần tôi đã làm cô thất vọng trong suốt cuộc đời mình. Tôi biết từ ngữ của
mình chẳng là gì ngoài những bóng ma ảm đạm, nhưng tôi muốn Marianne
Engel phải tồn tại ở một nơi nào đó.

* * *

Cứ đến thứ Sáu Tuần Thánh, ngày kỷ niệm tai nạn mỗi năm một khác

của mình, tôi lại đi ra dòng suối nhỏ nơi đã cứu mạng mình và châm thêm
một ngọn nến nữa. Tôi nói lời cảm tạ vì hai điều: tôi lại già thêm một tuổi,
và tôi lại gần với cái chết thêm một năm nữa.

Khi Marianne Engel đưa cho tôi cái đầu mũi tên, cô nói khi nào đến lúc

tôi sẽ biết phải làm gì với nó. Nhưng tôi đã biết rồi. Tôi sẽ luôn luôn đeo nó
và tự hào có nó, và khi trở thành một ông lão đã cận kề cái chết, tôi sẽ lấy
đầu mũi tên ra khỏi sợi dây chuyền của mình. Tôi sẽ đặt nó lên một cái nỏ,
thật thẳng và chắc chắn, và tôi sẽ nhờ một người bạn thân bắn nó vào tim
mình. Có lẽ người bạn đó sẽ là Gregor, hoặc Sayuri; mà cũng có thể là một
người tôi chưa từng gặp mặt. Mũi tên sẽ xuyên qua ngực tôi và xé toang vết
bớt như một cái ấn đang chờ được mở của tôi.

Nó sẽ đánh dấu lần thứ ba một mũi tên đâm vào ngực tôi. Lần đầu tiên đã

đưa tôi đến với Marianne Engel. Lần thứ hai đã chia cắt chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.