CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 72

Thông thường tôi luôn tuân theo quy tắc không đáp lại bất cứ câu nói kỳ

quái nào của người lạ. Nhưng, thành thực mà nói, trong trường hợp này sự
im lặng của tôi xuất phát từ việc tôi không muốn cô nghe cái giọng vịt đực
như toilet vỡ của tôi. Cổ họng tôi đang lành lại, nhưng tai tôi (bên còn nghe
được) vẫn chưa quen với chất giọng thảm hại hiện tại. Tôi chỉ muốn cô
nghe được giọng nói trước đây của mình, giọng nói có thể dụ dỗ phụ nữ lên
giường.

Trước sự im lặng của tôi, cô nhắc lại. “Đây là lần thứ ba anh bị bỏng.”

Tôi thu hết can đảm và chỉnh cô. “Mới một lần thôi.”

Một thoáng bối rối hiện ra trên mặt cô. “Có lẽ anh không còn là mình

nữa.”

Cô tiến lại giường tôi, mắt không ngừng xoáy sâu vào mắt tôi, kéo chặt

những tấm rèm nhựa dày mắc xung quanh chúng tôi để đảm bảo cuộc nói
chuyện được riêng tư. Cô rướn người về trước, cách tôi có vài phân, chăm
chú nhìn vào mặt tôi. Chưa có bất cứ ai nhìn tôi kiểu ấy, trước vụ bỏng cũng
vậy và hiển nhiên là kể từ sau đó thì càng không. Mắt cô, lấp lánh lúc xanh
lục, lúc xanh biển, có những quầng thâm đen phía dưới, như thể cô chưa
ngủ cả tuần liền rồi. Khi môi cô gần như chạm vào môi tôi, cô thì thầm một
từ. “Engelthal.”

Không nghi ngờ gì nữa, thưa bạn đọc, bạn hẳn đã có lúc nào đó trong đời

mặt đối mặt với một người điên chứ. Bạn có thể cảm nhận được sự điên rồ
ngay lập tức, thường thì ngay trước khi đối phương có cơ hội nói được gì,
nhưng cái câu rất vô nghĩa này cứ bám chặt lấy tôi. Gặp một người điên thì
chẳng có gì đáng nói cả, vì cả thế giới đều sống chung với họ; cái thu hút
tính hiếu kỳ của tôi là phản ứng của chính bản thân kia. Thông thường với
mỗi cuộc gặp gỡ như vậy, bạn chỉ muốn tránh ra xa. Nếu đang đi trên phố,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.