CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 108

165

“Những thứ đó có cho em biết cái sàn này được làm bằng một loại thuỷ
tinh đặc biệt, dày ít nhất là 5
cm, nên rất an toàn hay không?”
“Không” tôi thiểu não trả lời.
Khoé miệng anh giật giật, biển hiện trên mặt cũng mềm mại đi ít nhiều.
Anh ấy cẩn thận buông một cánh tay tôi, ra rồi nắm lấy tay tôi. “Nhắm mắt
lại đi, tôi dẫn đường cho em.”
Tôi siết chặt tay anh và cố đi theo sự hướng dẫn của anh. Đi được hai bước
thì tôi bị vấp, sự sợ hãi lại trào lên. Nhưng rất nhanh, cánh tay anh đã giữ
chặt lấy người tôi, kéo tôi áp sát vào anh. Chỉ là cơn nhộn nhạo trong dạ
dày vẫn không chịu tan đi.
“Trời ơi,” tôi khốn đốn kêu lên. “Tôi không thể nào thoát khỏi cái sàn nhà
ngu ngốc này mà không té sấp mặt hay sao? !”
“Tôi sẽ không để em té đâu.”
“Tôi…mắc ói…”
“Bình tĩnh lại nào. Đứng yên ở đây và đừng mở mắt.” Một tay anh ôm lấy
tôi, tay còn lại cho vào trong áo khoác bộ lễ phục, lấy ra một chiếc khăn
tay.

166

Tôi cảm nhận được làn vải mịn màng chạm vào trán và má mình, thấm hút
những giọt mồ hôi ở đó. “Chỉ là em hơi căng thẳng thôi, không sao đâu,”
anh thì thầm.
“Em sẽ thấy tốt hơn khi huyết áp hạ xuống. Bây giờ thì thở đi nào.” Vén
lọn tóc ra khỏi mặt tôi, anh tiếp tục. “Em ổn rồi.” Anh lặng lẽ trấn an tôi.
“Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”
Cảm nhận được sự vững chãi, và sức mạnh của anh đang ôm lấy cơ thể
mình, tôi bắt đầu thả lỏng.
Bàn tay tôi đang áp vào lồng ngực anh, nhấp nhô theo từng nhịp thở ổn
định.
“Em mặc chiếc váy này trông rất xinh,” Joe nói.
Tay anh dịu dàng vuốt ve sóng tóc mềm mại của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.