CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 146

“Thiệt hả?”
“Ừ. Chỗ đó có một khu vườn.”
“Đúng đó, đúng đó! Không ngờ anh cũng biết nó.”
Joe thích thú. “Có thể nhìn không giống, nhưng ngoài bang Texas, anh đã
đi rất nhiều nơi rồi.”
Anh ấy kể với tôi về mấy chuyến đi của anh tới New York. Chúng tôi kể
chuyện cho nhau nghe về những nơi mà chúng tôi đã đi qua, những nơi mà
chúng tôi muốn trở lại lần nữa, và cả những nơi dù có chết cũng không bao
giờ quay lại. Không ngờ cả hai đều có chung một cảm nhận: đi du lịch một
mình quả thật rất tự do, nhưng cũng rất cô đơn.
Mãi đến khi vô tình lướt qua đồng hồ, tôi mới giật mình, không ngờ bất tri
bất giác cuộc đối thoại đã kéo dài hơn hai tiếng rồi. Cả hai đều thống nhất
là hôm nay nói tới đây thôi. Nhưng thật lòng tôi không muốn cúp máy chút
nào, tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói.
“Nói chuyện phiếm với anh thật sự rất vui,” tôi nói, cảm thấy thật ấm áp và
có chút hơi lâng lâng.

“Chúng ta lại có thể tiếp tục như hôm nay nữa 221

không?” Một khoảng im lặng sau đó, tôi lấy tay che mắt lại, ước gì có thể
rút lại những gì vừa nói.
Tôi có thể cảm nhận được Joe đang cười ở đầu dây bên kia. “Vậy anh sẽ
còn gọi nữa,” anh nói, “miễn là em còn tiếp tục nghe máy.”

222

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.