CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 147

Chapter 11.

Tính luôn cả cái hôm Joe lái xe về nhà từ buổi chụp hình ở Brownwood
nữa, thì đã một tuần trôi qua rồi. Tối nào Joe và tôi cũng nói chuyện với
nhau cả. Bữa đó, anh phải ấy chụp ảnh cho một nghị viên trẻ vừa trúng
tuyển vào nghị viện trong đợt bầu cử bổ sung. Gã này là một đối tượng vô
cùng khó nhằn, vừa thích kiểm soát, vừa kì cục, lúc nào cũng thích tạo
dáng như một chính trị gia, nhìn không khác gì một con gà trống đang ưỡn
ngực. Mặc kệ Joe có cố gắng bắt lấy những khoảnh khắc thư giãn của anh
ta như thế nào cũng chẳng ăn thua. Chưa hết đâu, tên này còn là một gã ba
hoa, lúc nào cũng thích lấy tên tuổi ra đè người, mà cái “đức tính” ấy là
không thể chấp nhận được đối với một người họ Travis.
Trong suốt chặng đường dài về Houston, Joe đã kể cho tôi nghe về buổi
chụp hình, còn tôi thì kể với anh về kế hoạch tổ chức buổi tiệc sắp sinh cho
Haven. Nó sẽ diễn ra ở dinh thự River Oaks của nhà Travis, nơi mà đã lâu
không còn ai đến, kể từ khi Churchill qua đời. Chủ yếu là vì không ai biết
phải

223

làm gì với nó cả. Không một thành viên nào trong gia đình muốn bán nó đi
— vì đó là nơi mà họ đã trưởng thành — nhưng đồng thời, cũng không ai
trong số họ muốn ở lại đó hết. Nó quá lớn, quá gợi nhớ đến ba mẹ họ, mà
cả hai đều đã không còn ở đây nữa. Nhưng không thể phủ nhận một điều,
dinh thự này là một nơi cực kỳ lý tưởng cho tiệc tùng, với hồ bơi và sân
vườn rộng những 12 ngàn mấy mét vuông.
“Hôm nay đến biệt thự ở River Oaks,” tôi nói.
“Ella đã làm hướng dẫn viên cho em đó.”
“Em thấy nơi đó thế nào?”
“Rất ấn tượng.” Một ngôi nhà đá khổng lồ được thiết kế như một toà lâu
đài vậy, bao quanh là những hàng rào cỏ, xanh mơn mởn, được cắt tỉa đều
nhau tăm tắp, và những bồn hoa được sắp xếp, đan xen cực kỳ hài hoà, và
tinh tế. Sau khi nhìn thấy những bờ tường theo lối kiến trúc cổ bị thấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.