CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 172

264

“Khốn kiếp cái tên nhà anh!” tôi bắt đầu điên cuồng hắt nước vào anh. “Em
không thể tin anh lại làm thế…Đừng có cười nữa, tên ngốc này! Không vui
chút nào hết!”
Vừa cười khúc khích, Joe vừa giữ chặt tôi, rồi hôn tôi, bất cứ chỗ nào anh
có thể, đầu, cổ, tai… Tôi giãy giụa trong phẫn nộ, nhưng vòng tay anh quá
chặt, còn tay anh thì đang chu du khắp mọi nơi. Bây giờ, tôi có cảm giác
mình như đang vật lộn với một con bạch tuột ấy.
“Em dễ thương chết đi được,” anh thở hổn hển.
“Như con mèo con bị ướt ấy. Em yêu, đừng phí sức nữa, những cú đá dưới
nước của em không có miếng lực nào đâu.”
Anh thì vui rồi, còn tôi thì chật vật hết chỗ nói.
Rồi tôi phát hiện, chúng tôi càng lúc càng trôi đến chỗ nước sâu hơn, đến
khi chân tôi rời khỏi đáy hồ.
Theo bản năng, tôi bám chặt vào anh. “Chỗ này sâu quá.”
“Yên tâm đi, có anh mà.” Joe vẫn đang đứng, một cánh tay của anh khoá
chặt trên hông tôi. Sự tinh nghịch của anh hơi chuyển sang lo lắng. “Em
biết bơi chứ?”

265

“Giờ mới hỏi, anh không thấy muộn quá hả?” tôi điên tiết. “Biết, em biết
bơi. Nhưng không giỏi lắm.
Em không thích chỗ nước sâu.”
“Em an toàn rồi.” Anh kéo tôi vào sát hơn. “Anh sẽ không để em xảy ra
chuyện gì đâu. Giờ thì, nói anh nghe đi. Cảm giác rất dễ chịu, đúng chứ?”
Đúng là dễ chịu thật, nhưng tôi sẽ không để anh thoả mãn bằng cách thừa
nhận điều đó đâu.
Quần áo tôi dần trở nên trong suốt. Cái áo ướt xoè ra, phập phồng trong
nước, nhìn cứ như vay của những con sinh vật biển kỳ quái vậy. Đột nhiên
tay tôi chạm phải vết sẹo trên xương sườn anh. Sau một thoáng do dự, tôi
để đầu ngón tay mình mơn man theo cái đường cồm cộm ấy.
“Cái này là từ vụ tai nạn thuyền sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.