CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 222

“Làm sao nó về khách sạn được?” Alameda sụt sùi hỏi. “Chúng ta đến bằng
xe mà.”
“Anh ta sẽ tìm ra cách thôi,” tôi nói.

343

Alameda lau nước mắt, xung quanh loang lỗ vệt mascara. “Sofia,” bà ta rên
rỉ, “con làm Luis giận quá mất khôn. Nó không biết mình đang nói gì đâu.”
Gắn nuốt một câu châm biếm trở lại vào bụng, tôi đặt tay lên vai “người mẹ
khổ tâm” , rồi dẫn bà ta ra phía sau nhà. “Alameda, qua nhà bếp đi đến cuối
hành lang quẹo trái, có một cái toilet. Cháu nghĩ có lẽ cô muốn sửa lại
makeup một chút.”
Alameda đưa tay che miệng, ngăn lại một tiếng thét hoảng hốt, rồi đi thẳng
vào phòng tắm.
Khi tôi quay lại, thì thấy Steven đang ôm Sofia.
“… xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này,” nghe giọng con bé cực kỳ khổ
sở. “Đó là những gì tôi có thể nghĩ ra được vào lúc đó.”
“Đừng xin lỗi.” Nói rồi, Steven cúi đầu xuống, một tay đỡ lấy cổ con bé,
đặt lên môi Sofia một nụ hôn nóng bỏng. Từ đây, tôi có thể nghe thấy tiếng
con bé hít khí lạnh.

Tôi đi qua họ vào nhà bếp, làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi bắt đầu

lấy chén đĩa sạch từ máy rửa chén ra một cách máy móc. “Anh sẽ giúp 344

làm bữa tối,” lát sau tôi nghe Steven nói. “Tối nay chúng ta sẽ ăn món gì?”
“Em quên mất rồi.” Sofia mê man… haiz…cũng khó trách con bé…
———————————————————————
Cả buổi tối hôm đó, Steven chính là hình mẫu của một người bạn trai lý
tưởng. Tôi chưa thấy anh ấy như thế bao giờ, vừa ấm áp, vừa dịu dàng.
Nhưng tôi không biết được bao nhiêu phần trong đó là thật.
Anh ấy khăng khăng giúp Sofia nấu ăn. Còn tôi và Alameda chỉ việc ngồi
trên ghế đẩu quầy bar, nhìn hai người họ.
Steven và Sofia đã làm việc chung không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi
chưa từng thấy họ hoà đồng như vậy. Có lẽ họ đã tìm được sự đồng điệu,
một điểm trung hoà của cả hai rồi chăng? !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.