CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 225

Con bé nhanh nhẹn đút một miếng tortilla để bịt miệng anh ấy lại, và tất
nhiên, là Steve rất sốt sắng, một miếng ăn hết.
Alameda cười yếu ớt quan sát bọn họ. Bà ấy sẽ không bao giờ thích Steven
đâu, tôi nghĩ. Tôi dám cá là khi nhìn anh ấy, bà ấy sẽ không kiềm được mà
nhớ về người cha phụ bạc của chúng tôi. Mặc dù Steven nhìn không hoàn
toàn giống với Eli, nhưng anh ấy cũng cao, da trắng, tóc vàng, và… đẹp
trai.

349

Tôi có thể nói với Alameda là Steven hoàn toàn khác với ba, nhưng nó
cũng chẳng thể làm bà ấy suy nghĩ khác đi được. Alameda đã quyết tâm
không bao giờ chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào mà Sofia chọn.
Chúng tôi tráng miệng với bánh flan và một cốc cà phê quế đậm đặc. Cuối
cùng, Alameda cũng chịu rời đi. Không khí chào tạm biệt thật quỷ dị, bởi vì
ai cũng biết Alameda sẽ không bao giờ xin lỗi vì đã mang Luis đến đây.
Còn về phần Sofia, tôi biết con bé vẫn đang tức điên vì bị mẹ ruột phục
kích kiểu đó. Từ đầu tới cuối, Alameda chỉ tha cho một mình Steven, người
luôn tỏ ra lịch sự và phong độ.
“Cháu có thể tiễn bác ra xe không, bác Cantera?”
anh ấy hỏi.
“Không cần đâu, có Avery đi với bác là được rồi.”
“Chắc chắn rồi, cô,” tôi nói. Nhưng trong đầu trong ngừng vang lên: cái gì
cũng được, chỉ cần bà chịu ra khỏi đây thôi.
Chúng tôi đi ra chỗ đậu xe trước cửa văn phòng.
Tôi đứng bên cạnh, chờ Alameda ngồi vào ghế lái.
Nhưng bà ấy giữ cửa xe mở, rồi thở dài nặng nề.

350

“Cậu ta là người như thế nào?” bà ấy hỏi mà không hề nhìn tôi.
Tôi nghiêm túc trả lời. “Là một người đàn ông tốt. Steven không thoả hiệp
với khó khăn, và luôn bình tĩnh trong những tình huống khẩn cấp. Anh ấy
có thể lái bất cứ thứ gì có bánh, có thể làm hồi sức tim phổi, và sửa cả ống
nước nữa. Anh ấy có thể làm việc mười tám tiếng một ngày, hoặc hơn, mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.