CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 256

“Chỉ cần nhìn chị thôi thì em cũng đủ biết chuyện đó diễn ra rất tốt đẹp
rồi,” con bé nói.
Tôi nói lãng sang chuyện khác. “Hai đứa mình cùng lên kế hoạch cho hôm
nay đi. Chút chiều chúng ta phải rà lại coi những thứ cần cho đám cười nhà
Warner chuẩn bị tới đâu rồi, sau đó gửi báo cáo cho Ryan. Chị nghĩ anh ta
sẽ không có ý kiến gì đâu, nhưng mình cứ gửi thôi…” , tôi dừng lại khi
chuông cửa reo lên. “Chắc là người giao hàng. Hay là tới tìm em?”

“Chắc không đâu.” Sofia đi ra nhìn qua khe cửa sổ. Rồi đột nhiên con bé

quay phắt lại, dựa vào cửa 396

như mấy người thợ phóng dao ấy. “Là Steven,” con bé nói, hai mắt nó trợn
to. “Anh ta tới đây làm gì chứ?”
“Làm sao mà chị biết. Sao em không hỏi anh ấy đi.”
Nhưng con bé vẫn đứng bất động. “Chị nghĩ anh ta muốn gì?”
“Anh ấy làm việc ở đây mà,” tôi kiên nhẫn nhắc nhở con bé. “Cho anh ấy
vào đi.”
Em gái tôi căng thẳng gật đầu, rồi quay lại giật mạnh cánh cửa ra. “Anh
muốn gì?” Con bé nói thẳng luôn mà chẳng thèm chào hỏi gì.
Steven ăn mặc như thường ngày với quần jeans và áo thun cổ sơ mi. Khi
anh ấy nhìn xuống con bé, biểu cảm trên gương mặt anh trở nên phức tạp.
“Hôm qua anh để quên vỏ điện thoại ở đây, nên anh ghé qua lấy lại.” Anh
ấy cẩn thận nói.
“Chào anh, Steven,” tôi nói. “Vỏ điện thoại của anh nằm trên bàn cà phê
ấy.”
“Cảm ơn em.” Anh ấy đi vào, đặc biệt thận trọng, làm như văn phòng có
gắn mìn hay gì ấy.

397

Thấy Coco leo lên ghế sofa để nhìn mình, Steven dừng một chút để vuốt ve
cái đầu tí hon, rồi gãi gãi sau cổ của nó. Khi Steven dừng lại, Coco liền đưa
cái chân ngắn ngủn lên, rồi vùi đầu vào tay anh, như muốn bảo anh tiếp tục.
“Anh sao rồi?” tôi hỏi.
“Anh vẫn ổn,” Steven trả lời.
“Anh muốn uống cà phê không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.