CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 259

Joe gật đầu.
“Chắc cô ấy sẽ thấy ổn với một đứa con thôi, anh đừng lo,” tôi nói. “Mà
cũng có khi Hardy sẽ thay đổi suy nghĩ thì sao? Anh sẽ không bao giờ biết
được chuyện gì sẽ xảy ra.” Tôi trả lại máy tính bảng cho Joe, sau khi kéo
tới bức ảnh cuối cùng.
Hai chúng tôi đang ở nhà Joe dưới khu Old Sixth Ward. Đây là căn nhà một
tầng đáng yêu với một căn nhà phụ nhỏ hơn ở phía sau. Anh ấy sơn cả hai
căn màu trắng kem, rồi tô điểm bằng những vệt màu gỗ đậm. Trang trí rất
đơn giản mà nam tính với những mẩu nội thất được phục chế lại rất là đẹp.
Joe dành hầu hết thời gian để dẫn tôi đi thăm quan căn nhà nhỏ, nơi anh
làm việc và cất giữ những dụng cụ nhiếp ảnh. Khiến tôi ngạc nhiên hơn là ở
đây còn có cả phòng tối. Anh ấy nói rất ít khi dùng, nhưng sẽ không bao
giờ phá bỏ nó.
“Thỉnh thoảng, anh thích chụp bằng cuộn phim, vì rửa ảnh trong phòng tối
có một cảm giác rất kỳ diệu.”
“Kỳ diệu?” tôi khó hiểu lặp lại.

402

“Ừ, để hôm nào anh cho em xem. Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh hiện ra
trong khay rửa ảnh, thật không có gì có thể so sánh được. Tất cả đều là thủ
công hết đấy. Em không thể biết được quá trình phơi sáng có bị quá sáng
hay quá tối không, em cũng không thể thấy được các vùng sáng tối cụ thể,
em chỉ có thể dựa vào cảm giác, và những kinh nghiệm trong quá khứ mà
thôi.”
“Anh thích như vậy hơn Photoshop hả?”
“Cũng không phải, Photoshop thì tiện hơn nhiều.
Nhưng anh vẫn thích cảm giác được chờ bức ảnh hiện lên trong phòng tối.
Chờ đợi để nhìn một tấm ảnh với góc nhìn thật mới mẻ…. rất lãng mạn,
chứ không có cảm giác thực dụng mà máy kỹ thuật số mang lại.”
Tôi yêu sự nhiệt huyết mà anh ấy dành cho công việc. Tôi yêu cái cách anh
xem một cái phòng nhỏ xíu không có cửa sổ, và chứa đầy những cái khay
hoá chất ăn da, như một điều lãng mạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.