CÔ GÁI NĂM ẤY CHÚNG TA CÙNG THEO ĐUỔI - Trang 126

Học thêm xong, tôi và Hứa Bác Thuần theo lệ cũ lượn qua nhà Lý

Tiểu Hoa rồi mới quay lại đường về nhà mình.

Dọc đường, tôi ngâm nga bài hát đầu tiên mình sáng tác cho Thẩm

Giai Nghi “Anh vẫn ngày ngày nhớ đến em”, nhờ Hứa Bác Thuần đánh giá.
Tôi định sau khi tốt nghiệp sẽ tỏ tình với Thẩm Giai Nghi, hát bài này cho
cô nghe trước mặt tất cả mọi người, khiến cô cảm động đến mức thấy áy
náy nếu không ở bên tôi.

“Phét lác vừa thôi, mày sáng tác bài này hả?” Hứa Bác Thuần không

tin, ngạc nhiên nhìn tôi.

“Đúng mà, tao cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, lời bài hát cứ

tuôn ra như cháo chảy ấy.” Tôi dang rộng hai tay, dễ dàng giữ xe đạp thăng
bằng.

“Lời bài hát thì quan trọng gì? Vấn đề là làm sao mày phổ nhạc được

kia? Mày có biết đọc khuông nhạc đâu?” Hứa Bác Thuần trố mắt.

“Đúng thế, nên tao mới phải cố nhớ nằm lòng, hễ có giai điệu nào mới

xuất hiện là tao lại phải ư ử đến khi không quên được nữa mới thôi, cứ thế
dần dần thành một bài hát.” Tôi đắc ý bổ sung thêm, “Không chỉ bài này,
tao còn đang cùng lúc sáng tác ba bốn bài nữa, đến lúc ngỡ ngàng biết rằng
tao thích cô ấy, thể nào cô ấy cũng cảm động trước cố gắng lặng lẽ đợi chờ,
đồng thời ra sức học hành chỉ để tiếp cận cô ấy của tao cho mà xem.”

“… Kha Cảnh Đằng, mày đúng là cái loại không yêu đương thì chẳng

làm được chuyện gì ra hồn, yêu đương vào thì làm loạn hết cả lên rồi cũng
xong.” Hứa Bác Thuần cảm xúc dâng trào, lắc lắc đầu.

“Chính xác trăm phần trăm.” Tôi cười ha hả.

Đúng thế, tuổi trẻ trưởng thành nhờ tình yêu vun đắp thế này, cũng

chẳng có gì không tốt cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.