CÔ GÁI NĂM ẤY CHÚNG TA CÙNG THEO ĐUỔI - Trang 217

Nếu có thể ép Lưu Kiến Vĩ giỏi võ phải ngã lăn ra đất, hai người ẩu đả

giống như bọn lưu manh đường phố, trận đấu này coi như năm ăn năm
thua. Nói thì đơn giản, nhưng làm mới khó.

Bởi vì sẽ đau!

Hiệp hai gian khổ mở màn. Tôi lộ dấu hiệu đuối sức, những đòn đánh

trượt mục tiêu bắt đầu xuất hiện. Kiến Vĩ đã quen với việc luyện tập dữ dội
thì vẫn y nguyên như thế, coi thân thể tôi như cái bao cát, hằn học đá, đá,
đá, đá, đá!

Tôi không có cách nào túm được chân Kiến Vĩ, hoặc ôm cậu ta lăn ra

đất vật lộn, trận đấu vẫn chỉ là một cuộc tỷ thí ở tư thế đứng đơn thuần. Tôi
hoàn toàn không có cơ hội giở thủ đoạn siết cô quen dùng nhất khi đánh
nhau, ngược lại, lúc tiếp cận Kiến Vĩ còn bị đạp trúng bụng, đau đến nỗi
muốn ọe cả ra.

Sau đó, là hiệp ba cực kỳ khó khăn.

Tiêu đời rồi, tôi thấy mình đã thiếu ôxy đến cực điểm, ngay cả thời

gian để tranh thủ thở cũng không có. Tôi vung tay đánh ra, nhưng nắm đấm
đã không còn tinh thần đánh ngã đối thủ nữa, chỉ đơn thuần gây cho Kiến
Vĩ chút đau đớn mang tính uy hiếp mà thôi.

Chuyện duy nhất đáng mừng là, thời gian dẫu sao vẫn công bằng,

Kiến Vĩ cũng thấm mệt. Chân cậu ta bắt đầu không đủ sức nữa, tốc độ đá
cũng không còn nhanh như lúc đầu. Nhưng lúc này cho dù tôi có tóm được
chân cậu ta, quật ngã cậu ta xuống đất, rồi vật lộn đánh nhau như trẻ con,
thì chắc đến 99% kẻ bị đánh cho hôn mê bất tỉnh cũng chính là tôi. Đừng
quên, tay Kiến Vĩ không phải bị tàn phế, mà nãy giờ cậu ta gần như chưa
dùng đến tay đâu!

Trận đấu bước vào giai đoạn đếm ngược, khi tôi buộc phải thừa nhận

rằng trong lòng mình đang mừng thầm “rốt cuộc trận đấu cũng sắp kết thúc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.