CÔ GÁI NĂM ẤY CHÚNG TA CÙNG THEO ĐUỔI - Trang 32

“Hả?” Tôi vừa kinh ngạc vừa lúng túng, nhưng lại không có gan phản

bác, Thẩm Giai Nghi chỉ muốn tốt cho tôi mà.

“Hả cái gì? Đều do cậu tự chuốc lấy thôi.” Thẩm Giai Nghi giở bảng

xếp hạng học kỳ thi tháng trước, chỉ vào các con số bên trên nói: “Tiếng
Anh của cậu rất tốt, Quốc văn và Lịch sử thì bình thường, Địa lý không tốt,
Toán Lý Hóa đều rất kém, nếu không phải cậu dốt, thì tức là cậu chẳng
thèm học, không phải nữa thì tức là cách học không đúng. Cậu có cảm thấy
bản thân dốt không?”

“Cái gì, cái gì chứ?” Tôi không thể nghĩ ngợi gì, hai tai nóng bừng lên

như phải bỏng.

“Kha Cảnh Đằng, cậu có dốt không?” Thẩm Giai Nghi nhìn thẳng,

không để ánh mắt tôi lảng đi chỗ khác.

“Đệch, còn lâu nhé!” Tôi cảm thấy khó thở.

“Vậy chứng mình cho tớ xem đi.” Thẩm Giai Nghi trừng mắt.

Tôi bần thần nhìn Thẩm Giai Nghi. Đột nhiên, một điều gì đó rất phức

tạp quấn lấy tâm trí tôi.

Xưa nay tôi luôn nghếch mắt lên trời, quen thói hi hi ha ha, lẽ ra phải

cực kỳ dị ứng với tình trạng lúng túng này mới phải. Nhưng tôi biết mình
không thể không tiếp nhận lòng tốt của Thẩm Giai Nghi, bị coi là thằng
ngốc tôi cũng nhận, vì tôi không thể né tránh được tình cảm ấm áp nghiêm
nghị đang bủa chặt lấy linh hồn tôi đó.

Tôi không hề muốn rời khỏi lớp Mỹ thuật A chút nào.

Nếu bị đá ra, tôi nhất định sẽ bị bố mẹ chửi chết, vả lại, Thẩm Giai

Nghi sẽ đành phải nói chuyện với thằng Tạ Minh Hòa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.