CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 130

Ngay trước mặt họ rất nhiều người Đông Âu trẻ tuổi đứng tạo dáng

chụp hình, lấy ngôi nhà thờ lớn làm nền. Gabriel cho rằng họ là người
Croatia hoặc Slovakia, nhưng không thể chắc chắn; ông không nghe được
hệ ngôn ngữ Slav. Ông thúc cùi chỏ để ông bạn rẽ trái, rồi hai người đi qua
những quán café dành cho du khách xếp thành hàng dài trên phố Arcole.

“Anh sẽ không phiền lòng nếu tôi hỏi vài câu chứ?” Seymour hỏi.

“Ông biết càng ít càng tốt, Graham à.”
“Chiều theo ý tôi đi!”
“Ông cứ nằng nặc hỏi thì tôi xin chiều.”

“Làm thế nào anh lại biết chuyện về Paul?”
“Tôi không thể cho ông biết điều đó.”
“Marcel Lacroix đang ở đâu?”

“Xin đừng hỏi!”
“Ai đang canh chừng biệt thự?”
“Một cộng sự.”

“Từ Văn phòng sao?”
“Không chính xác.”
“Chà,” Seymour nói, “cũng nhiều thông tin đây.”

Gabriel không nói gì.
“Anh biết được bao nhiêu điều về Paul rồi?”
“Hắn nói tiếng Pháp lưu loát với giọng hơi lơ lớ, thay hình đổi dạng

cho phù hợp với nhu cầu và có vẻ thích điện ảnh.”

“Anh đang nói gì thế?”
Gabriel giải thích Marcel Lacroix đã gặp Paul ở Liên hoan phim

Cannes như thế nào, mặc dù ông bỏ qua không kể về băng keo dán ống
nước, chuyện hắn suýt chết đuối và viên đạn của Christopher Keller, một
lính Trung đoàn SAS phản bội mà chính phủ Vương quốc Anh ngỡ là đã
chết, đã bắn vào óc của Lacroix.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.