CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 140

“Vì cái quái gì chúng ta phải làm chứ?”
“Graham cũng phản ứng như vậy.”

“Thật sốc quá!”
“Dường như anh đã bắt đúng mạch của Phố Downing rồi đó.”
Keller cho lời nhận xét ấy qua đi mà chẳng phản ứng gì. Gabriel ngắm

những ngọn nến thờ lung linh một lát rồi mới cho y biết phần còn lại của
cuộc gặp mặt với Graham Seymour: căn nhà an toàn của Văn phòng ở
Cherbourg, ban đón tiếp của Văn phòng, cuộc trở về nước Anh lặng lẽ với
một hộ chiếu do Văn phòng giả mạo chữ ký. Nhưng tất cả đều phải dựa vào
một việc. Họ phải đưa Madeline ra khỏi biệt thự một cách nhanh chóng và
lặng lẽ. Không có quyết chiến bằng súng đạn. Không có rượt đuổi bằng xe
hơi. “Quyết chiến bằng súng đạn dành cho lũ cao bồi,” Keller nói, “còn
rượt đuổi bằng xe hơi chỉ xảy ra trong phim ảnh mà thôi.”

“Làm sao chúng ta đi qua chỗ đèn sáng mà không bị đám bảo vệ trông

thấy?”

“Chúng ta không làm thế.”
“Anh giải thích đi!”

Keller đã làm rồi.
“Còn nếu Brossard hay một đứa khác xuống lầu thì sao?”
“Có khả năng chúng có thể bị tổn thương.”

“Vĩnh viễn,” Gabriel chêm vào. ông nhìn gã người Anh một cách

nghiêm túc một lát. “Anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra khi cảnh sát Pháp tìm
thấy mấy cái xác? Họ sẽ bắt đầu hỏi han đây đó trong thị trấn, và chẳng bao
lâu sau họ sẽ có một bức phác họa lắp ghép về một cựu binh SAS được cho
là đã chết ở Iraq. Còn các tấm hình giám sát của khách sạn nữa chứ.”

“Ấy là công dụng của macchia đấy.”
“Là sao?”

“Tôi sẽ hạ cánh an toàn ở đảo Corse và chờ cho sự việc trôi qua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.