CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 143

Keller, phải khó khăn lắm mới nghĩ ra những chi tiết cuối cùng của kế
hoạch tấn công: vị trí của hai người, đường đi nước bước, đường ngắm bắn
và hành tung của họ khi đã vào trong biệt thự ấy. Sau hai mươi phút chỉ còn
lại một điều phải quyết định, đó là ai sẽ bắn phát súng khởi động mọi việc.
Gabriel nằng nặc đòi làm việc đó, nhưng Keller phản đối. Sau đó y nhắc
Gabriel mình từng đạt điểm cao nhất chưa ai từng đạt được trong nhà sát
thương ở Hereford.

“Đó chỉ là luyện tập thôi mà,” Gabriel tỏ vẻ khinh thường.

“Một bài tập bắn người sống đấy ông bạn ạ,” Keller phản bác.
“Thì vẫn là bài tập thôi.”
“Ông đã đạt được thành tích gì?”

“Tôi từng bắn một tên khủng bố Palestine vào giữa hai con mắt từ phía

sau một chiếc xe máy đang chạy.”

“Thế thì sao chứ?”
“Tên khủng bố đang ngồi giữa một quán café đông khách trên đại lộ

Saint-Germain ở Paris.”

“Phải rồi,” Keller giả vờ tỏ vẻ khó chịu, “Tôi nghĩ mình từng đọc

chuyện ấy trong sử sách.”

Cuối cùng phải quyết định bằng cách tung đồng tiền sấp ngửa.
“Đừng có bắn hụt đó!” Gabriel đút đồng tiền kim loại trở vào trong

túi.

“Tôi chẳng bao giờ bắn trượt cả.”
Lúc bấy giờ gần tới mười giờ, còn quá sớm để di chuyển. Keller nhắm

mắt ngủ, trong khi Gabriel ngồi nhìn chằm chặp ánh đèn từ biệt thự tận
cùng phía Đông. Ông hình dung một căn phòng nhỏ dưới tầng hầm: một cái
giường nhỏ, một cặp còng tay, một mũ trùm, một cái xô để đi vệ sinh, biện
pháp cách ly để bóp nghẹt tiếng la hét, một phụ nữ chẳng còn là chính mình
nữa. Và trong phút chốc ông đang bước đi, qua vùng tuyết phủ của nước
Nga về phía một ngôi nhà thôn quê ở ven một khu rừng bạch dương, ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.