CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 148

Dưới chân cầu thang là một tiền phòng có sàn lát gạch vuông và ba vách
tường đều có cửa. Phòng kho của chủ nhà ở bên trái. Bắt những chùm tia
sáng của đèn pin, cái ống khóa móc lấp lánh với độ chiếu sáng cho thấy nó
ở đó chưa được bao lâu. Gabriel cởi phăng cái ba lô, lấy ra cái kềm cộng
lực và kẹp hai gọng kềm quanh khoen móc. Chỉ cần sức ép gần hai
kilogram cũng đủ làm cho ống khóa rớt cạch xuống sàn. Ông kéo chốt cửa
về một bên... rồi đẩy cho cửa mở ra. Mùi hương xộc vào mũi ông ngay tức
khắc. Nặng mùi và gây buồn nôn. Mùi da thịt của một người bị cầm tù.
Ông rọi đèn pin quanh khắp bên trong. Một cái giường nhỏ. Cặp còng tay.
Một mũ trùm đầu. Một cái xô để đi vệ sinh. Vật dụng để bóp nghẹt tiếng la
hét.

Nhưng Madeline đã đi mất.

Phía trên cầu thang lại có hai tiếng khục mờ đục từ họng súng của

người Anh.

Sau đó là hai tiếng nữa.

Cái xác đầu tiên ở tiền sảnh dưới chân cầu thang lên tầng hai. Đó là một tên
trong đám canh gác chưa hề chường mặt ra bên ngoài biệt thự. Giờ đây nhờ
hai phát đạn từ khẩu súng mũi tông hốc cỡ 45 li, nó còn lại rất ít. Cũng
đúng như vậy với René Brossard bị hạ đo ván kế bên gã, trong bàn tay vô
hồn vẫn còn cấm một khẩu súng. Ả đàn bà đang ở đầu cầu thang tầng hai.
Gã người Anh không muốn bắn ả nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác; ả
đang chĩa súng vào y, và mọi dấu hiệu đều cho thấy ả định nổ súng. Dù vậy
y đã chừa lại gương mặt cho ả và bắn hai phát vào phần bán thân phía trên.
Nhờ vậy, ả là đứa duy nhất trong ba đứa vẫn còn sống. Gabriel quỳ xuống
một bên và cầm tay ả. Ông thấy nó đã lạnh ngắt.

“Tôi sẽ chết sao?” ả hỏi ông.

“Không đâu,” ông siết nhẹ bàn tay, “cô sẽ không chết đâu.”
“Cứu tôi với!” ả nói. “Làm ơn cứu tôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.