CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 151

người dân địa phương mặt ửng đỏ. Mùi bánh mì mới ra lò khiến Gabriel
cảm thấy hơi khó chịu, ông gọi điện cho Graham Seymour ở London, và
dùng mật ngữ để báo cáo điệp vụ đã thất bại, rằng Madeline từng ở trong
biệt thự đó nhưng đã bị dời chỗ khoảng chừng bảy mươi hai giờ trước, ông
nói cuộc truy tìm dấu vết đã lâm vào bước đường cùng, trước khi cúp máy.
Giờ đây việc có thể làm chỉ là chờ đợi Paul đưa ra đòi hỏi của hắn.

“Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn quyết định không đòi hỏi vì cho

là quá liều lĩnh?” Keller hỏi. “Nếu hắn chỉ giết cô ấy thay vì đòi tiền thì
sao?”

“Tại sao lúc nào anh cũng tiêu cực vậy?”
“Chắc ông bắt đầu lây sang tôi rồi.”
Họ rời vùng núi Lubéron cũng đúng lộ trình vào cái đêm chạy theo

René Brossard và ả đàn bà từ Aix: xuống triền dốc của khối núi, vượt con
sông Durance, ngang qua bờ hố trữ nước ở Saint-Christophe và sau cùng
trở về Marseilles. Có một chuyến phà rời bến đi đảo Corse lúc giữa trưa.
Mỗi người mua một vé, rồi ngồi kế bên nhau ở hai bàn riêng biệt trong một
quán café liền kế bến phà. Gabriel uống trà, Keller thì uống bia. Có thể thấy
tâm trạng rầu rĩ của y. Y không thường trở về đảo Corse mà lại thất bại
không hoàn thành được phi vụ của mình.

“Không phải lỗi tại anh mà,” Gabriel an ủi.
“Tôi đã bảo ông cô ấy ở đấy,” y đáp. “Cô ấy đã không ở đấy.”
“Nhưng có vẻ như cô ta ở đó mà.”

“Vì sao thế?” y hỏi. “Vì sao bọn chúng lại thay phiên nhau canh gác

về đêm khi Madeline đã đi rồi?”

Ngay lúc đó điện thoại di động của Gabriel rung lên. Ông từ từ đưa nó

lên tai, im lặng lắng nghe rồi đặt nó trở xuống mặt bàn.

“Là Graham?” Keller hỏi.

Gabriel gật đầu. “Ai đó đã bỏ một điện thoại dán bên dưới một băng

ghế ở Công viên Hyde đêm hôm qua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.