CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 159

“Tôi cũng vậy, thưa Thủ tướng.”
Gabriel đã định nói vài lời để tỏ ra thông cảm với Thủ tướng, nhưng từ

cặp mắt ti hí rõ ràng ông ta xem thông cảm là một lời kết án về tư cách đạo
đức của mình. Ông nhanh chóng buông bàn tay Gabriel ra, rồi khoát tay về
phía hai nhân vật khác trong phòng. “Tôi cho rằng anh biết hai quý ông này
là ai,” ông nói sau khi lấy lại điềm tĩnh. “Người cứ đi đi lại lại mãi làm mòn
thủng một lỗ trên tấm thảm của tôi là Simon, người phát ngôn báo chí của
tôi, còn ông ở đằng kia là Jeremy Fallon. Jeremy là bộ óc của tôi, nếu như
anh tin những điều đã đọc trên các nhật báo.”

Simon Hewitt dừng bước một lúc vừa đủ để khẽ gật đầu về phía

Gabriel. Không mặc áo khoác với hai tay áo sơ mi xắn lên tận cùi chỏ và cà
vạt nới lỏng ra, trông ông ta giống như một phóng viên đã tới hạn chót nộp
bài mà vẫn chưa có hai dữ kiện để đối chiếu với nhau. Jeremy Fallon vẫn
đang ở vị trí canh gác của mình trong khung cửa sổ, vẫn gài nút và thắt cà
vạt chặt chẽ. Người ta từng viết về Fallon rằng ông ta thấy mình như là một
Thủ tướng cho tới giây phút ông ta soi gương. Với cái cằm lẹm, mái tóc
thẳng rũ xuống và màu da tái xanh, ông ta thích hợp hơn cả với hoạt động
chính trị trong thế giới ngầm của bọn tội phạm.

Duy chỉ còn lại cái điện thoại di động này. Chẳng nói chẳng rằng,

Gabriel nhấc nó lên từ cái bàn salon và kiểm tra danh bạ các số điện thoại.
Nó cho thấy thiết bị này chỉ nhận một cuộc gọi: cuộc gọi đã được xác định
trong khi ông và Keller đang ở bến phà Marseilles.

“Ai đã gọi cho hắn vậy?”

“Là tôi gọi đấy,” Fallon đáp.
“Giọng hắn như thế nào?”
“Không phải giọng thật đâu.”

“Là giọng do máy vi tính tạo ra sao?”
Fallon gật đầu.
“Hắn định gọi lại lúc mấy giờ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.