CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 163

“Như thế tôi cho rằng chẳng hại gì nếu lưu lại lâu hơn một chút, có

phải thế không?”

Gabriel ngần ngừ. “Vâng, thưa Thủ tướng. Tôi cho là không hại gì

hết.”

Lúc bấy giờ đã mười giờ vài phút rồi. Gabriel chẳng hề muốn trải qua hai
giờ kế tiếp cùng mắc kẹt với một chính khách mà sự nghiệp sắp sửa lâm
vào tình thế của một ngôi sao bùng nổ, vì vậy ông bước xuống cầu thang
vào nhà bếp để đột kích vào tủ lạnh nhà Thủ tướng. Đầu bếp trực đêm là
một bà năm chục tuổi tròn trịa có khuôn mặt ngây thơ như một đứa nhỏ dễ
thương, dọn ra một đĩa bàn bánh mì sandwich và một bình trà, rồi chăm
chú quan sát trong lúc ông ăn như thể sợ ông bị thiếu đói. Bà ta biết tốt hơn
hết đừng hỏi tính chất của cuộc viếng thăm. Ít người tới Số Mười lúc đêm
khuya mặc một bộ đồ từ một cửa hàng bách hóa bán giảm giá ở Marseilles.

Lúc mười một giờ Graham Seymour xuống thang, trông có vẻ nhợt

nhạt và rất mệt nhọc. Ông từ chối một cách khinh miệt thức ăn bà đầu bếp
đưa cho, rồi tiếp tục nhai ngấu nghiến phần bánh mì sandwich kẹp trứng và
rau thì là còn thừa của Gabriel. Sau đó họ ra ngoài đi dạo trong khu vườn
có tường rào. Tất cả đều im ắng ngoại trừ tiếng một máy truyền tin của
cảnh sát thỉnh thoảng gõ lách cách và tiếng xe cộ gấp gáp lưu thông trên
Đường Horse Guards ẩm ướt. Seymour rút một gói thuốc lá từ túi áo khoác
và rầu rĩ đốt một điếu.

“Tôi chưa hề biết ông hút thuốc,” Gabriel nói.
“Bà Helen đã khiến tôi bỏ thuốc cách đây nhiều năm rồi. Tôi đã cố

làm cho bà ấy thôi đừng nấu ăn nữa nhưng bà ấy không chịu.”

“Bà ấy nói nghe như một nhà thương thuyết tài ba. Có lẽ ta nên để bà

nhà ông xử trí gã Paul.”

“Hắn sẽ không chịu nổi nếu có cơ hội ấy.” Seymour phà khói thuốc

lên bầu trời không ánh sao đêm và dõi mắt nhìn theo khi nó trôi dạt sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.