CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 169

“Tủ đựng thức ăn trống trơn lúc em tới nơi,” Chiara nói, “nên em đã

mua vài món từ chợ quanh góc đường. Em cứ mãi hy vọng có thể cùng ăn
tối với anh.”

“Em tới nơi lúc nào vậy?”

“Sau anh chừng một tiếng đồng hồ.”
“Làm sao em tới được?”
“Em đã ở vùng lân cận.”

Gabriel nhìn vợ rất nghiêm túc. “Vùng lân cận nào vậy?”
“Nước Pháp,” nàng đáp không hề do dự. “Chính xác là một căn nhà

trong trang trại gần Cherbourg. Bốn phòng ngủ, một nhà bếp có bàn ăn, nơi
ngắm Eo biển Manche rất tuyệt.”

“Em xung phong vào ban đón tiếp à?”

“Không phải như vậy đâu anh.”
“Vậy chính xác là sao?”
“Ari đã phân công em đó.”

“Là ý kiến của ai vậy?”
“Của ông ta.”
“Ồ, thật vậy sao?”

“Ông ta nghĩ em hoàn toàn thích hợp với công việc đó, và em không

thể cãi lại. Dù sao đi nữa, có lẽ không phải em không biết chuyện bị bắt cóc
và giam giữ để đòi tiền chuộc như thế nào.”

“Chính xác vì vậy anh đã không để em lại gần cô ta.”
“Cách đây đã lâu rồi mà, anh yêu.”

“Không lâu đâu.”
“Dường như, đó đã là một quãng đời khác rồi. Thật tình đôi khi,

dường như chuyện đó hoàn toàn chưa hề xảy ra.”

Nàng đóng cửa tủ lạnh rồi dịu dàng hôn Gabriel. Cái áo khoác bằng da

vẫn còn giữ hơi lạnh khi nàng cưỡi xe về đêm qua các phố xá London,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.