CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 172

Gabriel không nói gì.
“Ai đang ở nhà số Năm mươi chín Đường Victoria vậy anh?”

“Bác sĩ Robert Keller và phu nhân.”
Chiara vừa định hỏi Gabriel tại sao lại tới gặp họ, nhưng rồi nàng chợt

hiểu ra.

“Anh đã nói cái quái gì với họ vậy?”

“Đó là chuyện khó nói, đúng không?”
Nàng bỏ rất nhiều nấm vào chính giữa tấm thớt rồi bắt đầu băm thật

nhuyễn. “Họ cứ nghĩ anh ta đã chết có lẽ sẽ tốt hơn,” nàng có vẻ đăm chiêu
suy nghĩ.

“Còn nếu đó là con của em thì sao? Em không muốn biết sự thật à?”

“Nếu anh đang hỏi em có muốn biết con trai mình giết người để kiếm

miếng ăn, thì câu trả lời là không.”

Một khoảnh khắc im lặng buông xuống giữa hai người.
“Em xin lỗi,” một lát sau nàng nói. “Lời nói nghe không hay, nhưng ý

em không phải vậy.”

“Anh biết mà.”
Chiara cho nấm vào một cái xoong rồi nêm muối và tiêu. “Bà ấy có

bao giờ hay biết không anh?”

“Mẹ anh à?”

Nàng gật đầu.
“Không,” Gabriel đáp. “Bà không bao giờ hay biết.”
“Nhưng chắc hẳn bà đã nghi ngờ gì đó. Anh đã ra đi ba năm rồi.”

“Mẹ biết anh có liên can với ngành mật vụ và có dính líu gì đó với vụ

việc ở Munich. Nhưng anh chưa bao giờ nói với bà chính mình đã thực sự
giết người.”

“Thế nào bà cũng tò mò hỏi tới chứ.”
“Không có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.