CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 189

Khách Sạn Biển thật ra không nằm gần biển. Kiên cố, sạch sẽ gọn

gàng và phủ bên ngoài một lớp áo mới bằng sơn trắng, nó nhìn ra dòng
sông đang dâng cao chia đôi thị trấn. Gabriel cố ý lái xe ngang qua lối vào
ba lần rồi cuối cùng mới nhẹ nhàng chạy vào trong, một khoảng trống có
góc cạnh để đậu xe dọc theo bến cảng. Không ai từ trong khách sạn ra giúp
ông; chỗ này không có cái kiểu đó. Ông đợi một chiếc xe đơn độc chạy
ngang qua rồi mới tắt máy. Sau khi đút chìa khóa vào sâu trong túi trước
của quần jean, ông nhanh chóng leo ra khỏi xe. Hai va li nặng một cách
đáng kinh ngạc. Thật vậy, giá như không biết trước trong đó đựng gì, hẳn
ông cho rằng Jeremy Fallon đã nhét đầy vào đó những quả cân chì. Những
con hải âu lượn vòng chầm chậm trên đầu như thể hy vọng ông có lẽ sẽ ngã
quỵ dưới sức nặng của hai cái va li.

Khách sạn này không có đại sảnh ở cửa vào, chỉ có một tiền sảnh chật

hẹp, ở đó một viên quản lý ốm nhom hói đầu ngồi như người mộng du sau
một bàn giấy. Mặc dù chỉ có tám phòng, nhưng phải mất một lúc ông ta
mới xác định phòng nào đã được đặt trước. Gabriel trả bằng tiền mặt,
không chịu làm theo một trong các đòi hỏi của bọn bắt cóc, còn ứng trước
một số tiền hậu hĩnh cho các chi phí phụ trội.

“Có một chìa khóa thứ nhì cho căn phòng, phải không?” Gabriel hỏi.
“Lẽ dĩ nhiên.”
“Tôi lấy nó được không?”

“Nhưng còn quý cô Ricard thì sao?”
“Tôi sẽ cho cô ta vào.”
Nhân viên khách sạn nhăn nhó không bằng lòng khi đẩy chìa khóa phụ

ngang qua mặt bàn giấy.

“Không có cái nào khác à?” Gabriel hỏi. “Chỉ có cái này thôi sao?”
“Cô hầu phòng có một chiếc chìa khóa chính, dĩ nhiên. Và tôi cũng

thế.”

“Và ông chắc chắn không có ai trong phòng chứ?” Gabriel hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.