CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 193

“Nếu còn muốn dùng lại bàn tay này thì phải làm đúng lời tôi nói. Có

hiểu không?”

“Hiểu,” ả đàn bà thở hổn hển.

“Hãy buông cái ví xách tay xuống sàn nhà rồi lấy bàn chân đẩy nó tới

chỗ tôi.”

Một lần nữa ả đàn bà lại vâng lời. Tay trái vẫn nắm quanh cổ tay ả,

Gabriel cúi xuống, xổ những món đồ đựng bên trong cái ví xuống sàn nhà.
Đó là những món vặt vãnh thông thường có thể thấy trong ví của phái nữ ở
nước Pháp, trừ hai ngoại lệ đáng chú ý: một kính lúp của thợ kim hoàn và
một đèn hồng ngoại cầm tay. Ông tháo dây xích ra khỏi cửa, và vặn cái cổ
tay gần như muốn gãy, lôi ả vào bên trong. Dùng bàn chân, ông đóng cửa
lại. Sau đó ông xô ả úp mặt vào tường rồi như đã hứa, khám xét toàn thân ả,
tin chắc mình đang mò tới những nơi nhiều gã đàn ông khác từng tới.

“Ông có thấy thích thú không?”

“Có,” Gabriel đáp nghe không rõ. “Thật ra tôi không vui thích lắm vì

lần trước phải mổ lấy đạn ra.”

“Tôi mong ông bị đau tay đấy.”
Ông giở mớ tóc giả màu đen rồi lùa những ngón tay qua mái tóc vàng

hoe ngắn ngủn như con trai của ả đàn bà.

“Xong rồi à?” ả hỏi.
“Xoay lại đi.”
Ả làm theo, lần đầu tiên đối mặt với ông. Ả cao và ốm với đôi chân

dài và cặp ngực nhỏ của một vũ nữ trong tranh Degas. Khuôn mặt hình trái
tim của ả tinh quái và ngây thơ vô tội, trên đôi môi ả vẫn còn dấu vết mơ hồ
của một nụ cười mai mỉa. Văn phòng rất ưa thích những gương mặt như
mặt ả. Ông thắc mắc không biết bao nhiêu tài sản đã mất mát vì nó.

“Ta sẽ làm việc này thế nào đây?” ả hỏi.
“Theo cách thông thường,” Gabriel đáp. “Cô sẽ xem xét tiền, còn tôi

sẽ chĩa súng vào đầu cô. Nếu cô làm bất cứ điều gì khiến tôi bực bội, tôi sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.