CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 202

“Năm tuần.”
“Chỉ bấy lâu thôi sao? Dường như lâu hơn thế.”

“Chúng đối xử với cô có tốt hay không?”
“Trông tôi có vẻ được đối xử tốt sao?”
Ông không trả lời cô.

“Tôi không ăn gì ngoài bánh mì với phô mai và rau đóng hộp. Có một

lần chúng cho tôi vài miếng thịt gà,” cô nói thêm, “nhưng nó khiến tôi buồn
nôn nên bọn chúng chẳng bao giờ cho tôi ăn món ấy nữa. Tôi đòi một cái
máy radio song bọn chúng từ chối. Tôi yêu cầu sách để đọc hay một tờ nhật
báo để có thể theo kịp những gì đang diễn ra trên thế giới, nhưng bọn
chúng cũng từ chối nốt.”

“Chúng không muốn cô đọc về chính mình.”
“Thế giới biết gì về tôi?”

“Cô đang mất tích - chỉ có vậy thôi.”
“Còn đoạn phim kinh khủng chúng đã cưỡng ép tôi phải làm ấy thì

sao?”

“Không ai từng xem nó hết,” ông đáp. “Không có ai ngoài Thủ tướng

và các trợ lý thân cận nhất của ông ta.”

“Jeremy à?”
“Phải.”
“Simon nữa?”

Gabriel gật đầu.
“Còn ông thì sao? Tôi cho rằng ông cũng đã xem rồi.”
Gabriel chẳng nói gì cả. Madeline đang chà xát mu bàn tay đang mọc

da non của mình như thể đang tự trừng phạt. Ông muốn ngăn cô lại nhưng
không thể được - không được vì hai bàn tay ông đã bị còng lại sau lưng.

“Tôi không có lựa chọn nào ngoài việc thực hiện đoạn phim ấy,” cuối

cùng cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.