CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 209

Nhân viên trực đêm chẳng thấy đâu cả. Gabriel bỏ chìa khóa của cả hai
phòng vào ngăn kéo sau bàn giấy rồi lăn hai va li ra con đường ướt mưa.
Khối động cơ của chiếc Passat vẫn để chạy không từ chuyến đi trước, ông
chất hai va li vào cốp xe rồi leo lên ngồi sau tay lái. Điện thoại bắt đầu reng
khi ông đang đóng cửa lại. Ngay lập tức ông chỉnh máy theo chế độ PHÁT
LOA như đã được hướng dẫn.

“Hãy đi đến A16 rồi tiến về Calais,” giọng ấy nói. “Và làm gì thì làm,

cũng không được cúp máy. Nếu kết nối tắt thì cô gái phải chết.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu máy tôi hết pin?”
“Không được,” giọng ấy nói.

Đó là một xa lộ bốn làn xe, có đèn chiếu sáng dải phân cách trung tâm và
những thửa đất trang trại bằng phẳng như mặt bàn ở hai bên đường. Gabriel
duy trì tốc độ ở giới hạn ghi trên biển báo là chín mươi cây số một giờ, mặc
dù xa lộ ấy gần như trống không chẳng có xe cộ lưu thông nào khác. Ông
lái xe bằng một tay, tay kia cầm điện thoại, theo dõi kỹ đồng hồ báo điện
năng. Phần lớn thời gian nó vẫn có năm vạch, nhưng sau vài giây bồn chồn
lo lắng nó hạ xuống chỉ còn ba vạch.

“Ông đang ở đâu?” cuối cùng giọng nói ấy hỏi.

“Đang tới gần lối ra đường D219.”
“Cứ tiếp tục đi.”
Ông làm theo. Lại thêm những thứ y như trước: thửa đất trang trại và

đèn đường, rất ít xe cộ lưu thông, các vạch di chuyển trên ô kiểm soát pin
của điện thoại. Lần kế tiếp, giọng đó cất lên giữa một cơn giông nhiễu xạ.

“Ông đang ở đâu?”
“Đã tới đường D940.”
“Cứ tiếp tục đi.”

Đường truyền năng lượng biến đi, tín hiệu bị mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.