CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 227

30

TIBERIAS, ISRAEL

B

UỔI TỐI HÔM ấy là lễ Shabbat, Shamron mời hai vợ chồng tới dùng

bữa tối tại nhà ông ta ở Tiberias. Đó thật ra không phải một lời mời, vì lời
mời có thể bị khước từ một cách lịch sự. Đó là một điều giới răn khắc ghi
trên đá, không thể nào vi phạm. Gabriel dùng buổi sáng để thu xếp việc gửi
bức tranh bằng tàu thủy cho Julian Isherwood ở London. Sau đó, ông lái xe
băng qua Jerusalem để rước Chiara ở Viện Bảo tàng Israel. Khi họ tăng tốc
xuôi theo Bab al-Wad, hẻm núi như những bậc thang nối liền Jerusalem với
Đồng bằng Duyên hải, các chiến binh Palestine ở Dải Gaza phóng cả một
giàn tên lửa rơi xuống đất thật xa về phía Bắc tới tận Ashdod. Chỉ có
thương vong không đáng kể trong cuộc tấn công, nhưng nó gây ách tắc lưu
thông qua cái eo chật hẹp của đất nước khi hàng ngàn hàng khách hối hả
quay trở về nhà để dự lễ Sabbath. Chỉ có ở Israel mà thôi, Gabriel thầm
nghĩ, có khi phải chờ cả tiếng đồng hồ thì dòng xe cộ mới chịu nhúc nhích.
Thật tuyệt khi lại trở về quê nhà mình.

Cuối cùng khi đã tới được vùng đất bằng phẳng của Đồng bằng Duyên

hải, họ tiến về hướng Bắc đến Galilee và đi về hướng Đông xuyên qua một
chuỗi các thị trấn và làng mạc Ả Rập rồi mới đến Tiberias. Biệt thự màu
mật ong của Shamron cách xa vài dặm bên ngoài thành phố, trên một bờ
dốc cheo leo nhìn ra hồ nước. Để đến được nơi đó đòi hỏi phải lái xe lên
một lối vào nhà rất dốc. Khi Gabriel và Chiara đi vào, chính bà Gilah chào
đón họ. Ông Shamron đang đứng trước ti vi, điện thoại áp sát tai. Cặp mắt
kính gọng kim loại xấu xí được kéo lên trên trán, và ông đang day sống mũi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.