CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 293

“Chính phủ nào không như thế chứ?” ông ta hỏi lại thật nhanh.
Gabriel không trả lời. Ông chẳng có tâm trạng nào để sa vào một cuộc

tranh luận chỉ có ý nghĩa tương đối về đạo đức trong chính giới.

“Còn nếu tôi khiến anh bỏ đi và quên luôn chuyện này thì sao?”

Seymour hỏi. “Anh sẽ làm gì?”

“Tôi sẽ tuân theo mong muốn của ông và trở về nhà ở Jerusalem.”
“Rồi làm gì nữa?”

“Dường như Shamron đã sắp đặt sẵn cho tôi rồi.”
“Anh không muốn nói với tôi chuyện gì sao?”
“Chưa đâu.”

Rõ ràng Seymour bị khơi gợi tính hiếu kỳ nhưng bây giờ đã để nó rơi

mất rồi. “Và anh nghĩ gì về tôi?” một lát sau ông ta hỏi.

“Tôi nghĩ sao có là vấn đề gì đâu chứ?”
“Là vấn đề với tôi đấy,” ông ta nói thật nghiêm chỉnh.

Gabriel lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ. “Tôi nghĩ ông sẽ dành cả quãng đời

còn lại để tự hỏi SVR sẽ làm gì với toàn bộ số tiền chúng bòn rút được từ
Bắc Hải. Và tôi nghĩ ông sẽ cảm thấy tội lỗi vì đã không làm gì hết để ngăn
chặn điều đó.”

Seymour không đáp lại.
“Chúng tôi có một câu châm ngôn trong cơ quan của mình, Graham à.

Chúng tôi tin một sự nghiệp không có vụ bê bối nào xảy ra thì hoàn toàn
không phải là một sự nghiệp đúng nghĩa.”

“Chúng tôi là người Anh cơ mà,” ông ta đáp. “Chúng tôi không có

châm ngôn nào cả, và cũng chẳng thích bất kỳ vụ bê bối nào xảy ra. Quả
thật chúng tôi luôn sống trong nỗi lo sợ phạm phải sai lầm ngay cả một lỗi
lầm nhẹ nhất.”

“Chính vì vậy ông mới cần có tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.