CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 318

đãi để tự gây thương tích ở đầu gối nhằm bảo vệ vỏ bọc của mình. Cậu
nghĩ chắc chắn vỏ bọc của cậu trong điệp vụ này đòi hỏi phải uống một hay
hai ly. Trong lúc đang lôi nút bần ra, cậu nghe có một tiếng gõ cửa thận
trọng. Thật kỳ lạ, vì cậu đã treo bảng XIN ĐỪNG QUẤY RẦY trên chốt
cửa trước khi gửi tiền boa cho nhân viên gác cửa khách sạn. Cậu từ từ mở
hé cửa và nhìn kỹ qua chốt an toàn một người đàn ông có chiều cao và tầm
vóc trung bình đang đứng ngoài hành lang. Người ấy mặc một áo khoác len
dài vừa phải với cổ áo kiểu Đức và đội một cái mũ phớt Tyrol. Mái tóc dày
lóng lánh ánh bạc, đôi mắt màu nâu có đeo mắt kính. Một cặp đựng giấy tờ
bọc da mềm đã trầy trụa hao mòn và bạc màu vì dãi dầu mưa nắng lủng
lẳng trong tay phải của người ấy.

“Tôi làm thế nào mới giúp được ông ạ?” Mikhail hỏi.

“Bằng cách mở cửa,” Gabriel khẽ đáp.
Mikhail kéo chốt an toàn rời ra, bước sang một bên để Gabriel có thể

đi vào rồi lại nhanh tay đóng cửa. Xoay người lại, cậu thấy Gabriel đang từ
từ di chuyển khắp gian phòng khách sạn, tay phải giơ tới trước điện thoại
cá nhân BlackBerry của mình. Một lát sau, ông gật đầu với Mikhail chỉ rõ
phòng này không có thiết bị nghe lén. Mikhail bước tới chỗ xô champagne
và tự rót cho mình một ly Dom Pérignon.

“Ông uống không?” cậu vừa hỏi vừa vung vẩy chai rượu về phía

Gabriel.

“Nó làm tôi nhức đầu.”
“Tôi cũng thế.”
Cậu hạ thân hình vừa ốm vừa cao lêu nghêu xuống ghế bành, rồi gác

hai bàn chân lên cái bàn salon, một nhà quản trị bận rộn đã mệt đừ vì một
ngày dài du hành và hội họp. Gabriel nhìn quanh khắp cả dãy các gian
phòng được chọn trước quá xa hoa, rồi lắc đầu.

“Tôi rất vui vì Viktor thanh toán hóa đơn thuê phòng ở nơi này,” ông

nói. “Uzi vẫn theo sát sườn các khoản chi phí.”

“Hãy bảo Uzi tôi cần giữ gìn phong độ đã quen thuộc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.