CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 324

“Anh có hình dung ra là ai nói hay không?” Gabriel hỏi. Lavon lắc

đầu. “Thật buồn cười,” ông ấy nói, “nhưng mấy thằng Volgatek này chẳng
có tên tuổi lớn lao gì.”

“Anh thường không nói như vậy.”

Lavon sắp sửa đáp nhưng bị chặn lại bởi một trong ba giọng nói. Hắn

đang nói bằng giọng khe khẽ thì thào, như thể đang đứng trên một nấm mồ
mở rộng.

“Đó là cái thằng chúng ta muốn biết,” Lavon nói. “Hắn luôn nói

chuyện như vậy. Như thể cho rằng có người đang lắng nghe.”

“Thì có người đang lắng nghe thật đây.”

Lavon mỉm cười. “Tôi đã gửi một mẫu giọng nói của hắn về Đại lộ

King Saul và bảo họ cho chạy qua hệ thống máy vi tính.”

“Rồi sao?”
“Không khớp.”

“Chuyển mẫu đó tới cho Adrian Carter ở Langley đi.”
“Và nếu Carter yêu cầu giải thích thì sao?”
“Cứ nói dối với ông ta.”

Ngay lúc đó, ba gã người Nga điều hành công ty dầu lửa chợt cười

rống lên. Trong lúc Lavon rướn người tới trước để lắng nghe, đội trưởng từ
từ di chuyển ra cửa sổ và chăm chú nhìn xuống con phố. Nó trống vắng,
ngoại trừ một phụ nữ trẻ đang bước đi trên hè phố phủ đầy tuyết. Cô ta có
làn da trắng trong như trứng gà bóc và hai gò má cao của Madeline. Quả
thật họ giống nhau như đúc khiến ông quá sửng sốt tới nỗi trong phút chốc
ông cảm thấy bị thúc ép phải chạy theo cô ta. Bọn người Nga vẫn đang
cười. Gabriel nghĩ chắc chắn chúng đang chế nhạo ông. Ông hít vào một
hơi thật dài để làm chậm lại nhịp tim đang đập thình thình của mình và dõi
mắt nhìn theo hồn ma của Madeline đi ngang qua dưới chân mình. Sau đó
bóng tối đòi lại cô ta và cô ta đã đi mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.