CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 335

lính gác hai bên cửa kính. Khi khách tới gần, cánh cửa chợt mở toang và
Gennady Lazarev bước ra hiên nhà để chào đón khách. Hắn mặc một áo
pull tròng đầu có cổ lận xuống và một áo len đan thật dày kiểu Bắc Âu.
“Nicholas!” hắn gọi như thể khách là một người bà con bị điếc. “Vào trong
đi, kẻo bị nhiễm lạnh đến chết rét đấy. Xin lỗi vì đã đưa cậu đi cả quãng
đường dài đến tận đây, nhưng tôi chưa bao giờ thấy thoải mái khi bàn việc
kinh doanh trong các nhà hàng và khách sạn.”

Hắn chìa tay ra cho cậu rồi kéo qua ngưỡng cửa như thể lôi một kẻ sắp

chết đuối từ dưới biển lên. Rồi sau khi đóng cửa thật nhanh, hắn cởi áo
khoác cho cậu và trong phút chốc ngắm kỹ báu vật vừa bắt được. Mặc dù
có quyền hành và của cải, trông Lazarev vẫn có vẻ như một khoa học gia
làm việc cho chính phủ. Với cặp mắt kính tròn và cặp lông mày nhíu lại,
hắn có dáng dấp của một người mãi cố hết sức giải một phương trình toán
học.

“Cậu bỏ Viktor mà đi có gặp rắc rối gì không?” hắn hỏi.
“Không có,” Mikhail đáp. “Thực sự tôi nghĩ ông ấy vui vì tống khứ tôi

đi vài giờ.”

“Dường như hai người rất ăn ý với nhau, phải không?”

“Đúng thế?
“Nhưng bất kể trường hợp nào cậu cũng đã đến rồi,” Lazarev chỉ rõ.
“Tôi đã cảm thấy mình phải thế?

“Vì sao?”
“Bởi vì khi một người như Gennady Lazarev yêu cầu gặp gỡ, nhận lời

thường là một ý hay.”

Lời Mikhail nói hiển nhiên khiến Lazarev hài lòng. Rõ ràng gã người

Nga không miễn nhiễm với những lời nịnh bợ.

“Và cậu đã không cho anh ta biết cậu đi đâu chứ?” hắn hỏi.
“Dĩ nhiên là không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.