CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 350

“Tôi còn được bao lâu nữa?” Navot hỏi.
“Thôi mà, Uzi. Chúng ta đừng làm như thế này mà.”

“Tại sao lại không?”
“Vì như vậy sẽ không tốt đẹp gì cho cả hai chúng ta.”
“Vậy chắc hẳn anh đang cảm thấy tội lỗi.”

“Hoàn toàn không.”
“Anh có kế hoạch giành chức của tôi bao lâu rồi?”
“Anh biết tôi tốt hơn vậy mà, Uzi.”

“Tôi cứ tưởng anh như vậy chứ.”
Navot đẩy cái khay thức ăn ra xa rồi nhìn quanh phòng. “Để một chai

nước cho tôi tụi nó sẽ chết hết hay sao vậy?”

“Tôi đã bỏ vào tủ khóa lại rồi.”

“Tại sao?”
“Vì tôi không muốn anh cầm nó đánh tôi.”
Ông ta đặt bàn tay lên cùi chỏ của Gabriel và siết chặt. Ngay tức thì

Gabriel thấy bàn tay mình trở nên tê dại.

“Lấy nó cho tôi đi,” Navot bảo. “Đó là việc tối thiểu anh có thể làm.”
Gabriel đứng dậy và lấy cái chai ra. Khi ông lại ngồi xuống, cơn giận

của Navot dường như đã lắng dịu, chỉ còn giận một chút. Ông ta vặn cái
nắp nhôm chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ, rồi từ từ rót khá nhiều nước sủi
bọt vào một cái tách nhựa trong suốt, ông ta không mời Gabriel uống một
chút nào.

“Tôi đã làm gì để phải bị như vậy chứ?” Ông ta tự hỏi chính mình hơn

là hỏi Gabriel. “Tôi đã làm sếp rất tốt, một sếp hết sức tốt. Tôi đã quản lý
công việc của Văn phòng thật đàng hoàng, và giữ cho đất nước mình thoát
khỏi những việc rối rắm chính yếu ở nước ngoài. Tôi có khả năng chấm dứt
chương trình hạt nhân của Iran sao? Không, tôi không làm nổi. Nhưng tôi
cũng không có đưa chúng ta vào một cuộc chiến đầy tai họa. Đó là công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.