CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 355

“Không phải,” Gabriel đáp. “Tôi còn cần anh nữa.”
Navot im lặng.

“Tôi không yêu cầu chuyện này đâu, Uzi à.”
“Tôi biết mà,” Navot đáp. “Nhưng như vậy vẫn không làm cho vụ việc

dễ dàng hơn đâu.”

Đã gần nửa đêm khi Gabriel trở về nhà an toàn ở làng Grayswood. Khi đi
vào phòng ở chung với Chiara, ông thấy nàng đang ngồi thẳng lưng trên
giường, với một tách trà thảo mộc để trên cái bàn cạnh giường và một đống
tạp chí bóng loáng để trong lòng. Mái tóc chải bới thành một búi tóc thả lác
đác nhiều sợi tóc quăn, và nàng đang đeo một cặp kính kiểu mới mà nàng
đòi mua để đọc sách. Nàng không thoải mái khi đeo kính trước mặt người
khác, còn ông thì giữ kín niềm vui vì nàng hơi bị giảm thị lực. Nó cho ông
niềm hy vọng có lẽ rồi một ngày kia trông nàng ít giống con gái của ông
mà trông giống vợ ông hơn.

“Chuyện ra sao rồi hả anh?” nàng hỏi, không ngước nhìn lên.

“Nhờ nghỉ ngơi và phục hồi thích hợp, có cơ hội để anh có thể sử

dụng lại phần nào bàn tay trái của mình.”

“Tệ lắm à?”
“Anh ta nổi giận, và anh không trách anh ta.”

Ông cởi áo khoác và choàng lên lưng ghế. Nàng đảo mắt tỏ vẻ không

bằng lòng. Rồi nàng thấm ngón tay và lật qua một trang tạp chí khác.

“Rồi ông ta sẽ cho qua thôi,” nàng nói.
“Đó không phải chuyện người ta dễ bỏ qua đâu, Chiara à. Và đáng lẽ

điều đó đã không bao giờ xảy ra nếu em và Shamron đã không cùng chung
sức chống lưng cho anh.”

“Không phải vậy đâu, anh yêu.”
“Vậy chính xác là sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.