CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 357

“Tại sao em không yêu cầu?”
“Vì bọn nó nhốt cô ta trong một chiếc xe hơi rồi đốt cô ta tới chết.”

“Không có lý do nào khác hay sao?”
“Không có,” nàng đáp. “Và nếu anh thắc mắc em có muốn đi với

những người còn lại hay không, câu trả lời là không. Em không nghĩ mình
có thể xoay sở được khi trở lại nơi đó. Em có thể mắc một lỗi lầm.”

Không nói một lời nào, Gabriel leo lên giường và áp đầu vào dạ dưới

của vợ.

“Anh sẽ không cởi đồ ra à?” nàng hỏi.
“Anh mệt quá không cởi đồ ra nổi.”
“Em đọc thêm một lát nữa, có được không anh?”

“Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.”
Gabriel nhắm mắt lại. Tiếng Chiara nhẹ nhàng lật những trang tạp chí

của nàng thôi thúc ông vào giấc ngủ.

“Anh còn thức không?” bất chợt nàng hỏi.

“Không,” ông thì thào.
“Bà ấy có biết chuyện này sẽ kết thúc ở Moscow hay không, Gabriel?”
“Ai?”

“Bà già ở đảo Corse đó. Bà ta có biết không?”
“Có,” Gabriel đáp. “Chắc là bà ta biết đó.”
“Bà ta có cảnh báo nói anh đừng đi không?”

“Không,” Gabriel đáp, trong lúc con dao tội lỗi ngoáy sâu vào ngực

ông. “Bà ta nói anh sẽ bình an ở đó.”

“Bà ta còn thấy gì nữa không?”
“Một đứa nhỏ. Bà ta thấy một đứa nhỏ.”

“Con của ai vậy?” Chiara hỏi, nhưng Gabriel không nghe nàng nói.

Ông đang chạy về phía một người đàn bà, băng qua một cánh đồng tuyết
bất tận. Người đàn bà đang bốc cháy. Tuyết đang nhuốm máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.