CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 380

như hai người không hề quen biết và bước ra ngoài. Một chiếc Range
Rover đang đợi ở sát lề đường, ống khói đằng đuôi xe phụt ra một đám hơi
vào đêm đen buốt giá như thể đã kiệt sức. Ngồi đằng sau tay lái là
Christopher Keller. Y hòa mình vào dòng xe cộ giờ cao điểm buổi tối trên
Phố Tverskaya thậm chí trước khi Yossi đóng cửa. Ngay trước mặt họ sừng
sững Tháp Corner Arsenal của Điện Kremlin, ngôi sao đỏ của nó rực sáng
như một đèn báo hiệu. Keller huýt sáo không thành làn điệu nào trong khi
lái xe.

“Anh có biết đường không?” Yossi hỏi.

“Rẽ trái sang Phố Okhotnyy Ryad, lại rẽ trái sang Phố Bol’shaya

Dmitrovka rồi sau đấy lại rẽ trái một lần nữa sang Vòng xoay Đại lộ.”

“Anh đã từng ở Moscow một thời gian dài, phải không?”
“Chưa bao giờ được vui thích như thế.”

“Ít ra anh không thể giả vờ bồn chồn lo lắng hay sao?”
“Sao tôi lại phải bồn chồn lo lắng chứ?”
“Vì chúng ta sắp sửa bắt cóc một sĩ quan KGB ngay giữa Moscow.”

Keller mỉm cười khi rẽ trái lần đầu tiên. “Dễ như trở bàn tay thôi.”

Keller và Yossi phải mất gần hai mươi phút mới đi được một quãng ngắn
đến điểm hẹn trên Vòng xoay Đại lộ. Lúc tới nơi Yossi gửi đi một tin nhắn
bảo mật cho Gabriel ở Khách sạn Metropol, và tới lượt mình Gabriel
chuyển nó thật nhanh đến Đại lộ King Saul, ở đó tin nhắn đó chớp lóe qua
màn hình chính trong Trung tâm Điệp vụ. Uzi Navot đã ngồi vào cái ghế
của mình như thường lệ. Ông ta đang nhìn chằm chặp hình ảnh video phát
trực tiếp trong đại sảnh của Khách sạn Ritz-Carlton, nhờ cái máy truyền
dẫn của Văn phòng giấu trong túi xách của Dina. Thời gian là 7:36 ở
Moscow, 6:36 ở Tel Aviv. Lúc 6:38 điện thoại sát khuỷu tay Navot reng lên.
Ông ta nhanh chóng nhấc ống nghe đưa lên tai, làu bàu gì đó nghe như thể
tự gọi tên mình, và nghe giọng nói của Orit, thư ký riêng của ông ta. Bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.