CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 382

Navot khiến một kỹ thuật viên để mắt đến mình rồi khoát tay ra hiệu

bảo anh ta tăng âm lượng lên.

“Cậu ta đang hát bài gì vậy?” cựu Giám đốc hỏi.

“Có khác biệt gì đâu chứ?”
“Trả lời câu hỏi đi, Uzi.”
“Đó là bài ‘Penny Lane.’”

“Ban nhạc The Beatles à?”
“Phải, The Beatles.”
“Anh nghĩ tại sao cậu ta lại chọn bài hát đó?”

“Có lẽ cậu ta thích nó.”
“Có lẽ vậy,” Shamron nói.
Giám đốc liếc nhìn đồng hồ. Đã 7:42 ở Moscow, 6:42 ở Tel Aviv. Ông

già dụi điếu thuốc rồi lập tức đốt một điếu nữa.

Hai vòng sang phải, hai vòng sang trái...

Mikhail vẫn hát cho mình nghe khi khởi hành từ phòng khách sạn, mặc đồ
chỉnh tề để đi ăn tối. Túi quà trong bàn tay phải khi cậu bước vào thang
máy, mặc dù nó đi đâu mất khi cậu bước ra từ phòng vệ sinh nam của đại
sảnh ba phút sau đó. Đội công tác trong Trung tâm Điệp vụ lần đầu tiên
trông thấy cậu lúc 7:51 khi cậu đi ngang qua tầm ngắm camera của Dina và
bắt đầu đi ra cửa khách sạn. Đang chờ đợi ở đó, cánh tay giơ lên như thể
đang vẫy gọi một máy bay cứu hộ chính là Gennady Lazarev. Bàn tay chộp
lấy vai Mikhail và kéo cậu vào đằng sau một chiếc limousine Maybach
đang đợi. “Tôi hy vọng cậu đã nghỉ ngơi được một chút,” hắn nói khi chiếc
xe nhẹ nhàng rời khỏi vỉa hè rất lịch lãm, “bởi vì đêm nay cậu sẽ được nếm
mùi vị thực sự của nước Nga.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.