CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 385

Sự biến đổi ấy trở nên hoàn toàn ít lâu sau mười giờ, khi cậu giả dạng

Viktor Orlov thật chính xác cùng với một cái nheo mắt bên trái, khiến bọn
chúng cười như muốn sập nhà. Chỉ một mình Pavel Zhirov dường như
chẳng thấy gì vui thích cả. Cũng chẳng tham gia cùng hoan hô theo sau
nhận xét chúc phúc của Gennady Lazarev. Sau đó mọi người ùa cả ra ngoài
vỉa hè, nơi đó một hàng limousine của Volgatek đang đợi. Không chuẩn bị
trước, Lazarev mời Mikhail ghé qua văn phòng vào buổi sáng trên đường
cậu rời khỏi khu trung tâm để ký vài chỗ vẫn chưa chặt chẽ trong bản ghi
nhớ của hợp đồng. Rồi hắn hướng dẫn cậu đi về phía cánh cửa sau đang mở
rộng của một chiếc Mercedes đang đợi. “Nếu cậu không phiền,” hắn nói
qua nụ cười của một nhà toán học, “tôi sẽ cho Pavel đưa cậu về khách sạn.
Anh ấy có vài câu muốn hỏi cậu ở dọc đường.”

Mikhail nghe tiếng mình nói “Không vần đề gì, Gennady ạ.” Rồi

không một giây phút chần chừ do dự, cậu trườn người vào chiếc xe đang
đợi. Pavel Zhirov là kẻ thua cuộc duy nhất đêm hôm đó ngồi đối diện,
chằm chặp ngó ra ngoài cửa kính, không thể nguôi ngoai. Hắn chẳng nói gì
khi chiếc xe lao ra đường phố. Mikhail gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn. Rồi cậu
buộc mình phải dừng lại.

“Gennady bảo anh có vài câu hỏi dành cho tôi.”
“Thật ra,” hắn đáp lại với giọng điệu của kẻ yếu thế, “Tôi chỉ có một

câu thôi.”

“Câu gì thế?”

Zhirov quay lại và nhìn Mikhail lần đầu tiên. “Cậu là thằng quái nào

vậy?”

“Nghe như Pavel vừa dời những cột cầu môn,” Navot nói.

Shamron nhăn mặt; ông xem việc sử dụng ẩn ngữ thể thao không thích

hợp với một việc nguy hiểm đến tính mạng như việc làm gián điệp. Ông lập
tức ngước mắt nhìn lên màn hình video và thấy những ánh đèn di chuyển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.