CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 393

Nga. Cánh cổng nguyên sơ vẫn còn đó, cũng như cái bảng CẤM XÂM
NHẬP TRÁI PHÉP cũ mèm mà Bloch, một đứa con của kỷ nguyên trước,
quá đỗi kinh hoàng không dám giở bỏ. Nó lóe sáng lên trong chốc lát qua
ánh đèn ở đầu xe Gabriel lúc ông tới nơi, bị dằn xóc khi chạy vào con
đường nhỏ dành cho xe cộ bị tuyết phủ ngăn cản. Sau đó dacha ấy xuất
hiện, một căn nhà gỗ nặng nề với mái nhọn và những cửa vòm rộng ở xung
quanh. Đậu bên ngoài ngôi nhà rất nhiều xe hơi, trong đó có một chiếc
Mercedes dòng s thuộc sở hữu của Công ty Dầu khí Volgatek. Khi ông leo
ra khỏi chiếc Volvo thể thao, một điếu thuốc lá bừng sáng lên trong bóng
tối.

“Chào mừng anh đến với Shangri-La,

*

” Christopher Keller nói. Y

đang mặc một áo parka nhồi lông tơ nặng nề và cầm một khẩu súng ngắn
Makarov.

“Xung quanh đây ra sao?” Gabriel hỏi.
“Rét như quỷ, nhưng sạch sẽ.”
“Anh có thể đứng ngoài này bao lâu nữa?”

Keller mỉm cười. “Tôi là lính Trung đoàn mà ông bạn.”
Gabriel bước nhanh qua chỗ y đứng và đi vào nhà. Các thành viên còn

lại của đội rải rác trong các tư thế ngơi nghỉ khác nhau trên các bàn ghế nhà
quê trong căn phòng thật rộng lớn. Mikhail vẫn mặc y phục chỉnh tề để đi
ăn tối ở quán Café Pushkin. Cậu đang ngâm bàn tay phải trong một tô nước
đá lạnh.

“Có chuyện gì vậy?” đội trưởng hỏi.

“Bị va chạm ấy mà.”
“Vào cái gì vậy?”
“Mặt một kẻ khác.”

Gabriel yêu cầu cho xem bàn tay. Nó bị sưng phù thật nặng và ba đốt

ngón tay bị tróc da.

“Cậu va chạm bao nhiêu lần vậy?” Gabriel hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.