CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 411

cũng bất động như dòng sông hùng vĩ, và chờ đợi một cô gái ông không
quen biết.

Ông trông thấy cô lúc ba giờ kém năm phút, đang băng qua Cầu Cung điện
đi tới. Cô mặc một áo khoác dày cộm nặng nề và mang một đôi giày bốt
cao gần tới đầu gối. Một cái mũ len trùm kín mái tóc nhạt màu. Một khăn
quàng che giấu nửa dưới của khuôn mặt. Dù vậy ông vẫn nhận ra ngay tức
khắc đó chính là cô ta. Cặp mắt đã phản lại cô. Cặp mắt và hai gò má cao.
Như thể cô gái của Vermeer đeo đôi bông tai ngọc trai đã được giải thoát ra
khỏi nhà tù khung vải của mình và giờ đây đang bước đi dọc theo một bờ
sông ở st. Petersburg.

Cô đi ngang qua ông như thể ông không hình không bóng và tiến về

phía Viện Bảo tàng Mỹ thuật Hermitage. Ông chờ xem cô ta có bị giám sát
hay không rồi mới đi theo, và lúc ông bước vào viện bảo tàng, cô đã đi đâu
mất. Không thành vấn đề; ông đã rõ cô ta đang đi đâu. Lúc nào cũng là bức
tranh ấy,
Zhirov đã nói. Không ai có thể hình dung vì sao lại thế.

Gabriel mua một vé vào cửa rồi bước dọc theo những hành lang bên

trong và bên ngoài bất tận tới Phòng 67, Phòng tranh Monet. Và ở đó cô
ngồi một mình, đăm đăm nhìn bức The Pond at Montgeron (tạm dịch: Cái
ao ở Montgeron).
Khi ông ngồi xuống bên cạnh, cô ta chỉ liếc nhìn ông thật
nhanh rồi trở lại nghiên cứu bức tranh, ông cải trang khéo hơn cô. Đối với
cô ông chẳng có ý nghĩa gì cả. Ông nghĩ mình chưa bao giờ có ý nghĩa gì
với cô.

Bởi một phút nữa lại trôi qua mà ông vẫn chưa chịu nhúc nhích, cô ta

xoay lại nhìn ông lần thứ nhì. Đó là lúc cô để ý thấy một bản in của quyển
Một Gian phòng với một Khung cảnh đung đưa trên hai đầu gối của ông.
“Tôi tin cái này là của cô,” ông nói. Rồi ông thận trọng đặt quyển sách vào
trong bàn tay run rẩy của cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.