CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 413

“Có thể là bất cứ chuyện gì,” Milchenko đáp. “Nhưng nếu liên can đến

Volgatek thì chẳng thể tốt lành gì đâu.”

“Thế thì tôi sẽ đi lấy xe hơi.”

“Ý kiến hay đấy, Vadim.”

Phải mất thời gian để lôi chiếc xe ra từ trong lòng Quảng trường Lubyanka
lâu hơn là lái xe đi quãng đường ngắn tới trụ sở Volgatek trên Phố
Tverskaya. Dmitry Bershov là nhân viên hạng nhì của công ty đang đợi với
vẻ căng thẳng trong đại sảnh khi Milchenko và Strelkin đi vào: một dấu
hiệu chẳng lành nữa. Gã chẳng nói gì khi dẫn hai tên FSB vào thang máy
dành cho ban quản trị và ấn một cái nút đưa bọn chúng lên thật nhanh vào
trong một văn phòng ở tầng trên cùng của tòa nhà. Văn phòng này là cái
lớn nhất mà Milchenko từng trông thấy ở Moscow. Thật vậy hắn phải mất
vài giây mới phát hiện ra Gennady Lazarev đang ngồi chễm chệ ở một đầu
của cái ghế bành dài dành cho ban quản trị. Tên đại tá vẫn cứ đứng thẳng
trong khi Giám đốc điều hành Volgatek giải thích đã không trông thấy hay
nghe nói đến trưởng ban an ninh của mình là Pavel Zhirov từ mười một giờ
đêm hôm trước. Milchenko đã biết cái tên ấy; hắn và Zhirov từng là đồng
nghiệp cùng trang lứa ở KGB. Hắn bỏ một quyển sổ bọc da xuống cái bàn
salon mặt kính của Lazarev rồi ngồi xuống.

“Chuyện gì đã diễn ra lúc mười một giờ đêm hôm qua?”
“Bọn tôi đang ăn tiệc tại quán Café Pushkin để mừng một nhân viên

quan trọng mà công ty mới tuyển dụng. Tiện thể xin nói thêm nhân viên ấy
cũng mất tích. Cả tài xế cũng thế.”

“Lẽ ra anh có thể để cập đến chuyện ấy ngay từ lúc mới bắt đầu chứ.”
“Tôi đã định làm thế.”
“Nhân viên mới tuyển ấy tên gì?”

Lazarev trả lời câu hỏi đó.
“Người Nga à?” Milchenko hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.