CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 417

Âm thanh của giọng cô ta hầu như không có thật. Đó là giọng Anh

chuẩn. Rồi Gabriel nhận ra đó là giọng độc nhất vô nhị của cô.

“Tôi tìm ra cô cách nào không quan trọng,” ông đáp.

“Bằng cách nào ạ?” cô lại hỏi, nhưng lần này Gabriel không nói gì.

Ông bước một bước tới gần cô hơn để cô có thể nhìn rõ mặt mình.

“Bây giờ cô nhớ ra tôi chưa, Madeline? Tôi là người đã liều lĩnh làm

mọi chuyện để cố cứu mạng cô. Điều đó không xảy ra với tôi vì cô đã cố
tình làm như vậy ngay từ đầu. Cô đã gạt tôi, Madeline. Cô đã gạt tất cả
chúng tôi.”

“Tôi chưa bao giờ cố tình làm thế,” cô gái phản bác. “Tôi chỉ làm

những gì mình được ra lệnh phải làm mà thôi.”

“Tôi biết,” một lát sau ông nói. “Nếu không tôi đã không tới đây.”
“Ông là ai?”
“Thật tình tôi cũng định hỏi cô câu đó.”

“Tôi là Madeline. Madeline Hart gốc gác ở Basildon của xứ Anh. Tôi

đã theo đúng tất cả các quy tắc. Đã học giỏi ở trung học và đại học. Xin
được việc làm ở tổng hành dinh của đảng. Tương lai của tôi không có giới
hạn. Một ngày nào đấy tôi sẽ trở thành nghị sĩ. Thậm chí có lẽ là bộ
trưởng.” Cô ta tạm dừng, rồi nói thêm, “chí ít đấy là điều người ta nói về
tôi.”

“Tên thật của cô là gì?”
“Tôi chẳng biết tên thật của mình,” cô trả lời. “Tôi nói tiếng Nga chỉ

vừa đủ thôi. Tôi chẳng phải người Nga. Tên tôi là Madeline. Một cô gái
người Anh.”

Cô ta lục tìm trong túi áo khoác lấy ra bản in quyển Một Gian phòng

với một Khung cảnh và giơ nó lên. “Ông tìm thấy cái này ở đâu?”

“Trong phòng cô.”
“Ông làm gì trong phòng của tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.