CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 451

thật ra không phải của cô. Cô ta không phải là ai hết, ông nghĩ. Cô không
hoàn toàn là một nhân vật có thật. Và không phải lần đầu tiên ông tự hỏi
phải chăng có lẽ cô sống ở Israel thoải mái hơn ở Vương quốc Anh. Đó là
câu hỏi ông đặt ra cho cô vào đêm cuối cùng họ lưu trú ở miền Nam. Họ
yên vị trên đỉnh một tảng đá nhô lên khỏi mặt đất ở vùng Negev, cùng
ngắm mặt trời đang lặn xuống vùng đất cằn cỗi của bán đảo Sinai.

“Thật hấp dẫn,” cô nói.

“Nhưng sao?”
“Đây chẳng phải là quê nhà của tôi,” cô trả lời. “Sẽ giống như nước

Nga. Ở đây tôi sẽ là người xa lạ.”

“Sẽ khó khăn đó, Madeline à. Khó khăn rất nhiều hơn cô tưởng đó.

Chính quyền Anh sẽ bắt cô phải trải nghiệm những khó khăn căng thẳng
cho tới khi họ chắc chắn về lòng trung thành của cô. Rồi sau đó họ sẽ giam
giữ để cách ly cô ở nơi nào đó mà người Nga sẽ không bao giờ tìm thấy cô.
Cô sẽ không bao giờ trở lại với cuộc sống của mình trước đây. Không bao
giờ,” ông lặp lại. “Sẽ khốn khổ đó.”

“Tôi biết,” cô nói một cách lạnh nhạt.
Thật ra cô ta không biết, ông thầm nghĩ, nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt

hơn. Mặt trời vẫn treo lơ lửng ở chân trời. Không khí hoang mạc bỗng trở
lạnh đủ để cô gái run lên.

“Chúng ta có nên quay trở về không?” ông hỏi.

“Khoan về đã,” cô trả lời.
Ông cởi áo khoác ra, phủ lên hai vai cô. “Tôi sẽ cho cô biết một điều

có lẽ không nên nói. Không bao lâu nữa tôi sẽ là sếp của tình báo Israel.”

“Xin chúc mừng.”

“Có lẽ chia buồn mới phải. Nhưng như vậy nghĩa là tôi có quyền hành

để chăm sóc cho cô. Tôi sẽ cho cô một nơi thật tốt để sinh sống. Một gia
đình. Đó là một gia đình không có quan hệ họ hàng thân thuộc,” ông vội
vàng nói thêm, “nhưng là gia đình duy nhất tôi có được, chúng tôi sẽ cho cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.